[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 42: Hoàng Đế Bệ Hạ Đế Quốc Thú Nhân


1 tháng

trướctiếp

Anders • Vladino • Owen là hoàng đế đế quốc Owen, chỉ là chức hoàng đế này đại khái tồn tại mang ý nghĩa tượng trưng, anh ấy thân là hoàng kim liệt diễm nhưng vì dị năng quá cường đại, mà để cẩn thận không cho mình bạo tẩu thì chỉ có thể an phận chờ ở trong hoàng cung.

Các anh chị em của anh ấy hoặc là kinh doanh hoặc là tòng quân, hoặc là chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến cùng hải tặc tinh tế chơi trốn tìm, hoặc sẽ là du lịch giữa các vì sao.

Còn anh ấy thì sao? Bởi vì anh ấy là người cường đại nhất, cho nên chỉ có thể bị các anh chị em ném ở hoàng cung bảo vệ hoàng cung, những người khác có thể đi ra ngoài chơi đùa, anh ấy chỉ có thể ngồi ở hoàng cung không có việc gì làm.

Hiện tại đế quốc rất thái bình, đã ba mươi năm đế quốc không có chiến tranh, rất thái bình. Cho nên anh ấy làm hoàng đế cũng không có gì cần bận rộn, những chuyện khác đều có nội các xử lý, chuyện cần anh ấy quyết định không nhiều lắm.

Mà dựa theo tuổi của Cự Long mà nói anh ấy còn chưa trưởng thành, cho nên chuyện yêu đương, kết hôn cũng không tới phiên anh ấy, anh ấy thật sự rất nhàm chán.

Ngày hôm đó, An Nhĩ Tư nhàm chán mở cửa hông phòng ngủ của mình ra thì thấy được một cửa hàng rất nhỏ rất nhỏ, loại cửa hàng rất cổ xưa.

Anh ấy nhìn thấy trên kệ hàng của cửa hàng có một số vật anh ấy có biết, có một số vật anh ấy không biết, nhưng anh ấy lại ngửi được một hương vị chua cay kích thích, thơm đến mức anh ấy không nhịn được nước miếng chảy ròng.

Khi Trần Hạ Nguyệt bưng bún chua cay mình làm ăn đến vui vẻ nghe thấy hệ thống nhắc nhở, nói là có khách hàng đến.

Hệ thống đúng là nhân tính hóa như vậy, khi có khách hàng còn có thể nhắc nhở chủ nông trường.

Trần Hạ Nguyệt đặt bún chua cay ở trên bàn nhỏ phía sau, nhìn về phía người đàn ông tóc vàng mắt đỏ thoạt nhìn cao hơn hai mét nhưng bộ dạng lại rất đẹp trai này nháy mắt mấy cái.

“Xin chào?” Trần Hạ Nguyệt có hơi mơ hồ, người ở vị diện khác đều cao như vậy sao? Cô một mét sáu đứng trước mặt đối phương, cảm giác còn chưa cao bằng ngực người ta.

An Nhĩ Tư nhìn nữ sinh trước mặt tóc đen mắt đen còn rất nhỏ nhắn này, lại nhìn về phía bún chua cay bên kia đang tản ra mùi thơm, nuốt một ngụm nước miếng sau đó nói, “Chỗ cô là bán đồ ăn sao?”

Trần Hạ Nguyệt: “... Anh nếu nói như vậy, thì cũng có thể.”

Tuy rằng trong cửa hàng của cô bán các loại gạo mì dầu lương thực, nhưng muốn mua thức ăn từ chỗ cô thì vẫn có thể, cho dù là xưởng gia công gia công ra hay là chính cô làm đều có thể.

Trần Hạ Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt này, theo ánh mắt của anh ấy nhìn về phía bún chua cay mình bưng ra đặt ở một bên chưa kịp ăn, sau đó quay đầu nhìn về phía An Nhĩ Tư nói, “Tiên sinh muốn nếm thử không?”

May mắn bát bún chua cay này cô còn chưa kịp ăn, ngay cả hương vị cũng chưa kịp nếm, cho vị tiên sinh này nếm thử cũng được.

“Có thể không?” An Nhĩ Tư kinh hỉ nói.

“Có thể.” Trần Hạ Nguyệt bưng bún chua cay đến trước mặt An Nhĩ Tư, mỉm cười nói,” Tiên sinh có thể nếm thử.”

Dưới sự chỉ đạo của Trần Hạ Nguyệt, An Nhĩ Tư cầm đũa gắp bún chua cay lên, thổi thổi rồi hút một ngụm, nhất thời bị vị chua cay thơm ngon chinh phục.

Khẩu vị của Trần Hạ Nguyệt rất phù hợp với khẩu vị của người phương Nam, cho nên hương vị của bún chua cay cô làm không nặng như nguyên vị, vị cay không nồng, cho nên An Nhĩ Tư vẫn có thể chấp nhận.

Nhưng mà cho dù vị cay không nồng, hương vị của bún chua cay cũng không hề giảm bớt, khiến An Nhĩ Tư thở dài không ngừng, hoàn toàn không thèm để ý bún chua cay đang còn rất nóng.

Trần Hạ Nguyệt nhìn bộ dáng ăn rất vui vẻ của đối phương cũng len lén nuốt nước miếng, cô vốn muốn mình len lén làm để ăn đỡ thèm, kết quả lại đưa cho An Nhĩ Tư.

May mắn lượng bún chua cay cô làm không ít, sau khi An Nhĩ Tư ăn phần này cô vẫn còn có rất nhiều.

Trần Hạ Nguyệt lẳng lặng chờ An Nhĩ Tư ăn bún chua cay xong, một chén bún chua cay thật đúng là không ăn quá lâu, thời gian vài phút sẽ có thể ăn xong.

Trần Hạ Nguyệt chờ anh ấy ăn xong cười híp mắt hỏi, “Tiên sinh, bún chua cay ăn ngon không?”

“Món này gọi là bún chua cay?” An Nhĩ Tư vẫn chưa hết ý nhìn bát canh trống không bị mình uống hết, hồi tưởng lại vị bún chua cay, chậc chậc nói, “Đúng là vừa chua vừa cay, ăn ngon.”

Trần Hạ Nguyệt mỉm cười hỏi, “Tôi còn có thể làm các loại đồ ăn ngon như thịt kho Đông Pha, gà cay, gà xé tay, gà hấp hoa, gà thái hạt lựu Cung Bảo, sườn xào chua ngọt, thịt bò luộc chan dầu..., tiên sinh ngài còn muốn sau này đều có thể ăn được đồ ăn ngon không?”

An Nhĩ Tư nhìn về phía Trần Hạ Nguyệt, thân là hoàng đế anh ấy đương nhiên hiểu được lời nói của Trần Hạ Nguyệt là có ý gì, không so đo loại tâm cơ nho nhỏ này của cô.

“Cô muốn gì?” An Nhĩ Tư hỏi.

“Tiên sinh, tôi muốn trao đổi dịch tiến hóa gien sơ cấp với ngài.” Trần Hạ Nguyệt cười híp mắt nói, “Tôi có bệnh tim, cho nên vì thân thể khỏe mạnh, tôi muốn dịch tiến hóa gien sơ cấp.”

An Nhĩ Tư rất kinh ngạc, dù sao thời đại tinh tế không có loại bệnh như bệnh tim này, khoa học kỹ thuật tinh tế rất phát triển, y học cũng rất phát triển, những bệnh như bệnh tim, ung thư đối với thế kỷ 21 cùng với thời đại trước kia mà nói là bệnh nan y, nhưng đối với tinh tế mà nói lại không phải là bệnh nặng gì.

“Dịch tiến hóa gien tôi có thể cho cô, nhưng cô phải làm đồ ăn ngon cho tôi ba tháng.” An Nhĩ Tư nói.

Dịch tiến hóa gien ở tinh tế bọn họ không phải thứ gì khó có được, nhất là dịch tiến hóa gien sơ cấp. Nhưng đối với vị diện khác lại rất khó có được, cho nên An Nhĩ Tư cũng không thể quá dễ dàng cho Trần Hạ Nguyệt.

Nấu đồ ăn ngon 3 tháng, sau khi Trần Hạ Nguyệt nghe nói như thế kinh hỉ không thôi, có thể khiến cho thân thể của mình tốt lên thì đừng nói là làm đồ ăn ngon ba tháng, làm đồ ăn ngon một năm cô cũng có thể làm.

Nhưng Trần Hạ Nguyệt tất nhiên sẽ không chủ động gia tăng lượng công việc cho mình, cô cười híp mắt kêu hệ thống lại đây ký kết hợp đồng với An Nhĩ Tư, như vậy cô cũng có thể sớm chút lấy được gien tiến hóa dịch, An Nhĩ Tư cũng không cần lo cô cầm dịch tiến hóa sau đó không làm đồ ăn ngon cho anh ấy.

An Nhĩ Tư nhìn về phía bản hợp đồng điện tử trước mặt, lại nhìn Trần Hạ Nguyệt, chủ tiệm này thoạt nhìn hẳn đang ở vị diện lạc hậu, vì sao cô lại có hệ thống chứa khoa học kỹ thuật càng phát triển hơn so với tinh tế thú nhân?

An Nhĩ Tư nghĩ không ra cũng không có ý định nghiên cứu kỹ, sau khi anh ấy ăn xong bún chua cay thì có thể cảm giác được tinh thần lực huyên náo không dứt của mình từ trước tới nay hơi bình tĩnh hơn chút, tuy rằng không đến mức lập tức an tĩnh lại nhưng lại không khó chịu như trước.

Chẳng lẽ món ngon chủ tiệm này làm ra có tác dụng trấn an tinh thần lực? An Nhĩ Tư không hiểu, nhưng anh ấy vẫn ký hợp đồng.

Chỉ là một liều dịch tiến hóa gien mà thôi, lại không đáng tiền gì, có thể đổi được ba tháng đồ ăn ngon là anh ấy kiếm lời.

[Đinh - - phần hợp đồng đầu tiên đã hoàn thành ký kết.]

Trần Hạ Nguyệt nhìn chữ mặt bảng hiện ra cười đến rất vui vẻ, “Tiên sinh, nói vậy trên người ngài không cầm theo dịch tiến hóa gien đúng không, như vậy chờ lần sau tới lại đưa cho tôi nhé?”

“Được.” An Nhĩ Tư gật đầu, “Tôi ngày mai lại tới, đến lúc đó sẽ cầm theo dịch tiến hóa gien. Cô cần phải nhớ kỹ, tôi muốn ăn đại tiệc.

Tâm tình Trần Hạ Nguyệt rất tốt, từ khi xuyên đến thập niên sáu mươi cô vẫn luôn chịu đựng thân thể không khỏe mạnh, hiện tại rốt cục có thể bù đắp cho thân thể suy yếu, cô đương nhiên vui vẻ.

Cho dù cô đã từng có trạng thái khỏe mạnh có thể chạy có thể nhảy còn có thể làm càn huyên náo, nhưng sau khi xuyên thành bệnh nhân bệnh tim thì cô lại không dám khiến mình kích động, cuộc sống vợ chồng sau kết hôn cũng không được mấy lần, đều là vì thân thể của cô.

Hiện tại tốt rồi, có dịch tiến hóa gien sơ cấp, thân thể của cô sau khi cải tạo thì có thể được điều chỉnh rất khỏe mạnh.

Từ nay về sau, cô không còn là người ốm yếu nữa.

Thật đáng mừng, thật sự đáng mừng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp