[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 44: Dầu


1 tháng

trướctiếp

Đặt mười cây ăn quả ở phương vị khác nhau, khoảng cách không tính là quá xa cũng không tính là quá gần, Trần Hạ Nguyệt và Trương Trình Xuyên thả lỏng hơnkhông ít.

Mà hoa Viêm Dương, hiện tại tuy rằng đã cuối tháng mười nhưng vẫn không quá lạnh, chờ sau khi thời tiết biến lạnh lại lấy ra cũng được.

Bên kia, gần thôn bà ngoại Trương Trình Xuyên lặng lẽ có thêm mười cây rất lớn, trên cây treo đầy trái cây.

Lúc Lưu Vũ dẫn theo hai em trai lên núi phát hiện nhiều ra mấy cây thật lớn, còn có quả lớn hơn nửa trái dừa treo ở phía trên cây.

“Anh Thập Tứ, nơi này lúc nào có thêm loại cây này?” Lưu Chiến kinh ngạc nhìn cây ăn quả trước mặt, tán cây che phủ khoảng ba bốn mươi mét mặc dù ở bên này không tính là hiếm thấy, nhưng cũng không rất thường thấy.

Bọn họ đều là đứa nhỏ trong núi, mười mấy năm như một ngày chạy tới chạy lui ở trong núi, rất quen thuộc với trong núi. Cho nên thấy cây lớn như vậy xuất hiện đột nhiên, bọn họ thật đúng là kinh ngạc.

“Anh cũng không biết.” Lưu Vũ lắc đầu, sau đó nói với hai em trai,” Các em đi xem nơi khác có loại cây này hay không, hay chỉ có một cây này.”

Hai anh em Lưu Chiến và Lưu Chinh gật đầu, sau đó phân tán ra gần đó xem có cây cối giống như cây này hay không.

Lưu Vũ nhìn trái cây tràn đầy trên cây đang tự hỏi loại trái cây này có thể ăn hay không, lớn nhỏ không kém dừa nhiều lắm, vỏ ngoài thoạt nhìn cũng không khác vỏ dừa lắm, nhưng Lưu Vũ hái một quả gõ vào phát hiện hẳn là dày hơn vỏ dừa đôi chút.

Dù sao bên ngoài vỏ dừa còn có một lớp da thật dày ôm trọn, dù như vậy dừa từ trên cây rơi xuống cũng có thể sẽ rơi vỡ, như vậy thì loại vỏ trái cây chưa từng thấy này nếu không dày chút thì sau khi rơi xuống tuyệt đối sẽ ngã rất nát.

Lưu Vũ dùng dao gõ gõ, giống như dỡ vỏ quả dừa mà chậm rãi mở ra một lỗ hổng trên vỏ quả cây này này, cậu nhìn chất lỏng bên trong không khác nước dừa lắm thì có hơi chần chờ.

Lưu Vũ là đứa nhỏ lớn lên trong núi, cậu đương nhiên sẽ không tùy tiện ăn những thứ cho tới bây giờ đều chưa từng thấy, cho nên nước trái cây không kém nước dừa lắm này Lưu Vũ cũng không ăn, mà là ngửi ngửi, cảm giác có loại mùi thơm rất nhạt rất nhạt, trừ mùi đó ra thì không có mùi vị gì.

Lưu Vũ khẽ nhíu mày, hơi nghiêng đổ chút chất lỏng bên trong ra, thấy màu sắc nước trái cây này không khác màu sắc dầu lạc lắm, nhưng lại nhạt hơn chút, là loại màu vàng kim nhàn nhạt này.

Lưu Vũ nhìn thấy nước trái cây như vậy thì giật mình, đây có phải là dầu không? Tim Lưu Vũ đập có hơi nhanh, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ mình có hơi kỳ lạ.

Lưu Vũ suy nghĩ một lát, lấy thỏ bắt được lúc nãy ra, sau đó rót chút nước trái cây cho thỏ nếm thử, xem như có độc cũng là độc chết thỏ, không sao.

Nhưng mà con thỏ liếm hai ngụm sau đó vẫn như cũ sống rất tốt không hề bị trúng độc, Lưu Vũ nghĩ nghĩ cũng tự mình cũng nếm thử một ngụm nước trái cây này.

Hả? Lưu Vũ sau khi nếm được mùi vị thì cực kỳ kinh ngạc, đây rõ ràng là mùi dầu. Tuy rằng nó có một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng vẫn là mùi dầu.

Dầu này có ăn được không? Nước trái cây này có thể ăn? Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn quả dầu tràn đầy trên cây, bị kinh hỉ to lớn này làm cho chấn động.

Nếu tất cả đều là dầu ăn được, vậy sẽ có bao nhiêu dầu? Phải biết quả trong tay cậu đã đại khái nặng một hai cân, trái cây đầy cây cộng lại sẽ bao nhiêu cân dầu a?

Lưu Vũ vô cùng vui vẻ, nhất là lúc hai em trai trở về nói cho cậu biết nơi khác còn có vài cây ăn quả lớn như thế, Lưu Vũ vui vẻ không thôi.

 “Đi nhanh đi, chúng ta về nhà.” Lưu Vũ khẩn cấp muốn nói phát hiện của mình cho người trong nhà, nói cho người trong thôn.

“Anh Thập Tứ, anh kích động như vậy làm gì? Còn cả, trái cây anh đang cầm là trái cây vừa rồi trên cây? Thế nào? Ăn ngon không? Giống như trái dừa sao?” Lưu Chinh nhỏ tuổi nhất rất tò mò hỏi.

Bọn họ bên này cách Điền tỉnh cực kì gần, hơn nữa cũng có người gả đến Điền tỉnh bên kia hoặc là từ Điền tỉnh bên kia gả tới, từng cầm theo mấy trái dừa trở về, cho nên người Lưu gia này cũng đã từng thấy quả dừa, cũng may mắn nếm thử mùi vị của dừa.

Đương nhiên chỉ có một ngụm nước dừa, khiến Lưu Chinh nhớ mãi không quên hơn mười năm.

“Không, đây là dầu, không phải nước dừa.” Lưu Vũ miễn cưỡng bình tĩnh nói.

Lưu Chiến cũng rất kinh ngạc nhìn về phía anh Thập Tứ, “Anh Thập Tứ, anh nói là thật?”

“Đúng, anh vừa rồi cho thỏ liếm hai ngụm, nó cũng không bị trúng độc, anh cũng nếm một chút, chính là hương vị của dầu.” Lưu Vũ nói.

“Trời ạ, nếu quả thật là dầu, nhiều trái cây như vậy, sau này chúng ta sẽ không sợ không có dầu ăn.” Lưu Chinh có vẻ mặt kinh hỉ nói.

“Chuyện này phải trở về thương lượng với ông bà nội trong nhà.” Lưu Vũ nói.

Đúng đúng đúng, thương lượng với ông bà nội.” Lưu Chinh cũng rất đồng ý.

Anh em ba người theo Lưu Vũ trong tay cầm quả dầu kia về đến nhà, lúc này vừa vặn đã là buổi chiều, tất cả mọi người gần như đều tan làm về nhà.

Ba anh em Lưu Vũ cầm theo dầu quả về đến nhà, rồi tìm các trưởng bối trong nhà nói tác dụng của quả dầu này, Lưu Vũ còn nói với họ biết mình để cho thỏ thử độc, mình cũng đã nếm qua hương vị.

“Thật sự là dầu sao?” Các trưởng bối Lưu gia nhìn quả dầu, sau đó vẫn là ông lớn bảo người lấy một chiếc chén lớn ra đổ nước trái cây bên trong quả dầu ra.

Mọi người nhìn chất lỏng màu vàng kim nhàn nhạt, đều vô cùng kinh ngạc, “Vợ thằng cả, con lấy một chút đi xào vài cọng rau xanh thử xem.”

Mợ cả Lý Nguyệt gật gật đầu, cầm một chén nhỏ múc chút nước trái cây đi phòng bếp, hái một nắm lá khoai lang xào.

Chờ lá khoai lang xào xong, mọi người cũng không ăn trước, mà để heo trong chuồng thử xem. Lưu gia có nuôi heo, dù sao cũng ở trong núi sâu, không nghiêm ngặt như bên ngoài.

Lý Nguyệt lo lắng heo lớn trúng độc cho nên cho heo con nếm thử hương vị, nhìn heo con ăn ngon lành, nhìn heo con không lộ ra bộ dáng trúng độc, Lý Nguyệt cũng yên tâm.

Một đám người nhìn heo nhỏ ăn lá khoai lang xào bằng dầu quả vẫn rất khỏe, cũng rốt cục yên lòng.

“Chuyện trái cây này chúng ta không thể giấu diếm, có thể nói cho người trong thôn chúng ta biết.” Ông ngoại Lưu nói.

Người Lưu gia đều không có ý kiến, nếu như cây ăn quả chỉ kết mấy quả hoặc là mười mấy quả, mấy chục quả mà nói bọn họ có thể còn có thể che giấu, nhưng dựa theo cách nói của mấy anh em Lưu Vũ, cây ăn quả cực kì lớn, cực kì tươi tốt.

Mà quả dầu cũng có rất nhiều, bọn họ tìm được tất cả mười cây quả dầu, quả dầu cộng lại mà nói sẽ có rất nhiều.

Nhiều quả dầu như vậy nhà bọn họ nhất định sẽ không ăn hết, cho dù là tặng cho thân thích chẳng phải cũng sẽ bại lộ sự tồn tại của quả dầu sao? Còn không bằng truyền ra ngoài ngay từ đầu.

Dù sao nhân khẩu thôn bọn họ cũng chỉ có hai mươi mấy hộ, tuy rằng một hộ có mấy chục người, nhưng là cũng sẽ không ăn hết nhiều dầu quả như vậy, đây là dầu chứ không phải lương thực.

Cho nên ông ngoại Lưu cảm thấy truyền sự tồn tại của quả dầu ra ngoài không sao, hơn nữa bọn họ cũng có thể nghĩ cách nhân giống, nhìn xem có thể trồng ra được hay không.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp