[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 30: Chợ Đen Thành Phố


1 tháng

trướctiếp

Bác dâu cả Trương gia câm miệng không nói lời âm dương quái khí nữa, lấy lòng nói lời hay với bà Trương, đừng trừ phần bánh bao kia của bà ta.

Bà Trương cũng không có quá nhiều yêu cầu với con dâu lớn, cũng đã là người hơn năm mươi mà không biết xem xét thời thế, bà cũng đã không ôm hy vọng gì với bà ta.

Ông bà Trương chia bánh bao cho những người khác ăn, mứt hoa quả thì không định bôi lên bánh bao ăn, mà định giữ lại pha nước uống.

Mứt hoa quả ngọt, trong gia đình rất ít khi ăn đường thì định dùng mứt hoa quả ngọt ngào ngâm nước uống, không định bôi lên bánh bao ăn hết.

Trương Trình Xuyên bên này đưa bánh bao xong trở về thì ăn cơm, bữa này Trần Hạ Nguyệt làm rất nhiều bánh bao, bánh bao bột mì trắng và bánh bao bột ngô đều rất nhiều, cô không làm thêm đồ ăn khác, xào một đĩa cà chua xào trứng gà và một đĩa thịt băm xào đậu là được, không có đồ ăn khác.

Thịt băm gì gì đó Trần Hạ Nguyệt cũng nói chỉ mua mấy lượng không có rất nhiều, dù sao chỉ là dùng để xào đậu đũa, nên không lấy ra rất nhiều, cũng dễ giải thích.

Buổi tối Trần Hạ Nguyệt nhìn hoa tĩnh âm ở đầu giường, cẩn thận nghe âm thanh bên ngoài, phát hiện thật sự không có âm thanh gì, rấtim ắng.

“Ngủ đi, ngày mai anh còn phải dậy sớm.” Trương Trình Xuyên xoa xoa tóc cô nói.

“Ừ.” Trần Hạ Nguyệt gật đầu, dựa vào anh nhắm mắt ngủ.

Lúc năm giờ sáng Trương Trình Xuyên đã dậy, hôn lên trán vợ mình một cái rồi ra cửa.

Sau khi đạp xe đạp đến thị trấn, anh ngồi xe buýt đi vào thành phố. Trương Trình Xuyên trước kia cũng đã tới thành phố một lần, chợ đen ở nơi nào thì là do anh ở bên chợ đen thị trấn sờ soạng hồi lâu mới từ chỗ Trịnh Quân dò được tin tức.

Sau khi Trương Trình Xuyên đến thị trấn thì trời còn chưa sáng, anh tìm một chỗ bí mật tiến vào nông trường, để vợ mình trang điểm cho anh, khiến người ta không nhận ra là anh.

Trước kia dù sao Trần Hạ Nguyệt cũng là chủ blog, kỹ thuật trang điểm tuy rằng không bằng những chủ blog trang điểm nhưng cũng không tệ lắm, cho nên trang điểm cho Trương Trình Xuyên một khuôn mặt bình thường, khiến anh thoạt nhìn không nổi bật không đẹp trai như vốn có, diện mạo rất bình thường.

Sau khi trang điểm xong, thay quần áo, Trương Trình Xuyên đi ra, dựa theo tin tức mình tìm hiểu được mà mò tới chợ đen trong thành phố, tìm kiếm người có thể mua được hơn vạn cân lương thực mình chuẩn bị bán đi.

Sau khi Trương Trình Xuyên tiến vào chợ đen vẫn luôn lén lút quan sát hoàn cảnh chung quanh, giống như lúc trước ở chợ đen thị trấn, tìm kiếm người có thể hợp tác.

Trương Trình Xuyên nhìn đồ bán trong chợ đen, ở đây so với thị trấn bên kia nhiều hơn không ít, anh định mua cho nhà mình chút vải vóc gì đó, nhất là hiện tại thời tiết đã hơi lạnh, anh chuẩn bị mua chút bông len gì để mẹ mình làm áo mùa đông.

Mùa đông ở phía nam tuy không có tuyết rơi, nhưng cũng không có nghĩa là không lạnh. Làm sao mà sống qua mùa đông mà không có quần áo dày chứ? Hơn nữa chăn bông gì gì đó cũng cần thiết, dù sao phía nam không có giường sưởi như phương bắc, chỉ có thể dựa vào chăn bông sưởi ấm.

Trương Trình Xuyên đi dạo một vòng, sau đó thông qua đôi câu vài lời xung quanh biết được người có quyền nói chuyện ở chợ đen này là ai, Trương Trình Xuyên tìm tới đối phương.

“Chỗ này của tôi có một vạn cân bột mì và một vạn cân ngô, anh muốn không?” Trương Trình Xuyên hạ giọng nói với một người đàn ông to lớn cường tráng.

Đúng vậy, chính là cường tráng, chiều cao của đối phương không cao bằng Trương Trình Xuyên, nhưng anh ta lại rất cường tráng.

 “Hai vạn cân lương thực? Cậu nói thật sao?” Người đàn ông cường tráng kia, được người ta gọi là ‘anh Minh’ trong chợ đen có hơi hoài nghi nói.

Anh ta đánh giá Trương Trình Xuyên từ trên xuống dưới một phen, không nhìn ra anh lại có nhiều lương thực như vậy.

“Hai vạn cân lương thực, anh mua được không?” Trương Trình Xuyên hỏi.

“Có thể.” Anh Minh gật đầu nói, “Chỉ cần cậu có thể lấy lương thực ra, tôi có thể mua được.”

Trương Trình Xuyên gật đầu, “Tốt lắm, nói một chỗ giao nhận lương thực.”

Anh Minh cho Trương Trình Xuyên một địa chỉ, Trương Trình Xuyên cũng nói đến lúc đó một mình anh Minh tới kiểm hàng, nếu lương thực là thật thì một tay giao tiền một tay giao hàng, chờ anh đi rồi anh Minh tìm người vận chuyển lương thực thế nào thì không phải là chuyện anh quan tâm.

Trương Trình Xuyên rời khỏi chợ đen, anh đi tới chỗ anh Minh nói thì thấy được một nhà kho, anh cũng không bỏ lương thực vào luôn, mà là chờ qua mấy giờ sau mới thêm vào.

Dù sao vận chuyển hai vạn cân lương thực cũng phải cần thời gian, làm sao có thể khi anh vừa mới tới đây đã có thể chất đầy kho hàng?

Trương Trình Xuyên kiểm tra xem có người giám sát hay không, một lát sau anh vào nông trường nhưng không tẩy trang, chỉ thay quần áo rồi đi ra ngoài, định đi dạo trong thành phố mua chút đồ cho người trong nhà.

Trương Trình Xuyên định mua bông và vải làm chăn, hôm nay lúc đi ra đã cầm hết tiền và phiếu kiếm được lúc bán lương thực ở thị trấn, cho nên anh có thể tận tình mua đồ.

Kem đánh răng bàn chải đánh răng gì đó cũng cần, xà phòng gì đó giặt quần áo cũng cần, đồng hồ đeo tay gì đó Trương Trình Xuyên lại không có ý định mua, bởi vì có hệ thống nông trường nên anh có thể nhìn thời gian bên trong hệ thống, rất chuẩn, không cần đồng hồ đeo tay.

Về phần cha anh, anh trai anh trước kia đã tặng cho cha anh một chiếc đồng hồ đeo tay, cho nên hiện tại không cần phải mua đồng hồ.

Trương Trình Xuyên cũng biết vợ mình không thích đeo trang sức, loại đồng hồ đeo tay này cũng không thích đeo. Vốn là ngày hôm qua có hỏi cô, anh vào thành phố thì cô có muốn anh mua chút trang sức gì đó cho cô hay không, kết quả cô nói cô không thích.

Không thích thì không thích, Trương Trình Xuyên đi dạo xong chuẩn bị đến hiệu sách mua chút sách, vợ anh muốn ôn tập kiến thức trung học phổ thông, bởi vì thành tích khoa học tự nhiên của cô không lý tưởng lắm, cho nên dự định học tập thật tốt.

Trương Trình Xuyên suy nghĩ một lát thì đi mua sách khoa học tự nhiên, sách giáo khoa trung học phổ thông và sách giáo khoa trung học cơ sở đương nhiên cũng mua, Trương Trình Xuyên cảm thấy dạy vợ mình đọc sách vô cùng có cảm giác thành tựu.

Đồ Trương Trình Xuyên mua cất hết vào nông trường, trong nhà tranh. Dù sao căn nhà tranh trong nông trường kia, là để cho chủ nông trường dùng.

Trương Trình Xuyên lại mua vải vóc và bông vải, mua cao tuyết hoa cho vợ mình, thời tiết càng ngày càng lạnh, anh lo lắng vợ mình bị gió lạnh thổi làm da rạn nứt gì đó.

Trương Trình Xuyên đi dạo mấy giờ, rốt cục mua xong thứ mình muốn, sau đó trở lại nơi anh Minh chỉ định trước đó, bỏ lương thực trong kho hàng nông trường ra ngoài.

Lương thực trong kho hàng nông trường tính theo bao hàng một trăm cân, là dùng loại bao tải thô ráp thường thấy trên TV.

Hai vạn cân lương thực rất đồ sộ, Trương Trình Xuyên còn chưa từng thấy qua nhiều lương thực như vậy, bình thường ở trong kho hàng nông trường, cũng chỉ có thể nhìn thấy các loại chữ “lúa mì”, “ngô”, cùng với con số mà thôi.

Trương Trình Xuyên thả tất cả bột mì và ngô ra, anh không mài ngô thành bột ngô, mà chỉ tách hạt thôi.

Sau khi lấy ra hai vạn cân lương thực, Trương Trình Xuyên ở tại chỗ chờ anh Minh tới, dù sao bọn họ cũng đã ước định thời gian.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp