[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 25: Thịt Kho Tàu


1 tháng

trướctiếp

“Con dâu kia của nhà kế toán thật sự phá sản, mỗi ngày đều mua thịt, khẳng định tiêu hết phiếu thịt nhà kế toán rồi đúng không?”

“Hôm nay nhà bọn họ lại hầm thịt, thường thường hầm thịt, nhà bọn họ thật sự có tiền thế à?”

“Cưới cô vợ phá sản như vậy, cũng chỉ nhà kế toán có thể nhẫn, đến lúc cô vợ phá sản này tiêu sạch tiền và phiếu trong nhà, chắc chắn sẽ bỏ cô vợ này về nhà.” Chị dâu cả Vương gia chua ngoa nói.

“Mẹ, chúng ta cũng mua thịt ăn đi?” Chị dâu cả Vương nói vài cây ghen ghét với Trương gia cách vách, sau đó quay đầu nói với mẹ chồng.

“Hai ngày trước chúng ta không phải vừa mới ăn thịt sao, cô còn muốn ăn mấy bữa, cô cho rằng phiếu thịt trong nhà là do gió lớn thổi tới?”

“Nhà kế toán hàng xóm ngày nào cũng ăn thịt...” Chị dâu cả Vương gia lầm bầm nói.

“Nhà kế toán là nhà kế toán, cô cho rằng cô có thể so với người ta à? Nhà kế toán có con trai làm lính, nhà mẹ đẻ con dâu đều là công nhân, cô có thể so với người ta sao? Nhanh nấu cơm đi, không có thịt ăn không muốn ăn cơm thì đừng ăn, tiết kiệm lương thực cho bọn nhỏ.” Mẹ chồng Vương gia trừng mắt nhìn chị dâu Vương gia nói.

“Mẹ nói gì vậy? Con sao có thể không ăn cơm? Con đói lắm rồi.” Chị dâu cả Vương gia cười mỉa nói, vội vàng đi nấu cơm.

Hồ Hiểu Mai nhìn chị dâu lại nhìn mẹ chồng, cuối cùng nhìn về phía Trương gia sát vách, không nói gì đã trở về làm việc. Trong nhà có rất nhiều việc, cho dù hôm nay không phải cô ấy làm việc nấu cơm, nhưng quần áo của bốn người phòng ba nhà cô ấy thì phải giặt.

Mùi vị thịt kho tàu Trần Hạ Nguyệt hầm quả thực khiến cho hàng xóm xung quanh đều thèm chảy nước miếng, nhưng mà Trần Hạ Nguyệt bên này vẫn thảnh thơi chuẩn bị những món ăn khác.

Lúc Trương Đức Bình, Lưu Quế Anh và Trương Trình Xuyên ăn thịt kho tàu thật sự rất kinh ngạc, thịt ở thời đại này xem ra làm thế nào cũng ngon, nhưng mà món thịt kho tàu này quả thực làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi.

Thịt mỡ mềm dẻo không cần nhai một ngụm đã tan, có chút thịt nạc để nhai, thịt kho tàu béo mà không ngấy, nước sốt nồng đậm, vô cùng ngon miệng.

Hôm nay Trần Hạ Nguyệt vô cùng sảng khoái nấu cơm trắng, thịt kho tàu mỹ vị phối hợp với cơm trắng, tuyệt đối là tuyệt phối.

Lưu Quế Anh tuy rằng rất đau lòng tiền và phiếu mua thịt, cũng rất đau lòng gạo, nhưng chính bà cũng ăn thịt kho tàu và cơm trắng, đương nhiên sẽ không quở trách con dâu phá sản.

Trần Hạ Nguyệt cũng ăn rất thỏa mãn, chỉ là thân thể cô không tốt không thể ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, tuy rằng thịt kho tàu không phải rất dầu mỡ nhưng cũng không phải thứ Trần Hạ Nguyệt có thể ăn nhiều, cho nên cô ăn vài miếng thịt kho tàu thì ăn đồ ăn khác.

Khoai lang đã trồng, lúa cũng đã thu hoạch, Trương Trình Xuyên nông nhàn cảm thấy không có việc gì làm nên định lên núi đi dạo, mà Trần Hạ Nguyệt lại không có ý định đi, cô không thích đỉa núi.

Trần Hạ Nguyệt ở nhà cùng với mẹ chồng Lưu Quế Anh thu dọn đất riêng, đất riêng rất lớn, cho nên Lưu Quế Anh định trồng ngô.

Trần Hạ Nguyệt bảo Trương Trình Xuyên đổi hạt giống ngô nhà mình, thành hạt giống ngô trong nông trường, dù sao sản lượng ngô mỗi mẫu trong nông trường từ hai ngàn đến ba ngàn, so với sản lượng một ngàn hiện tại thì cao hơn nhiều.

Trần Hạ Nguyệt đi theo mẹ chồng cùng trồng ngô, hai cha con Trương Đức Bình và Trương Trình Xuyên cũng ai bận việc nấy, Trương Đức Bình cần thống kê lương thực thu được, thống kê công điểm các loại.

Sau khi Trần Hạ Nguyệt và mẹ chồng Lưu Quế Anh cùng trồng ngô và khoai lang, nông trường của cô cũng được nâng cấp.

Hiện tại nông trường đã là cấp 3, sau khi nông trường thăng cấp cả người cô có thể đều đi vào trong nông trường, đương nhiên Trương Trình Xuyên là phó chủ nông trường được chủ nông trường đưa quyền cũng là có thể tự do tiến vào nông trường.

Trần Hạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau khi có thể tiến vào nông trường cô có thể làm đồ ăn ngon ở trong nông trường không cần lo lắng mùi vị quá lớn khiến cho láng giềng trái phải nghị luận.

Lần trước cô làm thịt kho tàu đã dẫn tới oán niệm của hàng xóm chung quanh, có ít người còn chua ngoa nói cô phá sản gì đó.

Trần Hạ Nguyệt cũng biết mình như vậy có hơi thu hút sự chú ý, sau này phải cẩn thận. Dù sao hiện tại cô vừa mới gả tới, đồ cưới còn có không ít, nhưng về sau cũng không thể tùy tiện lấy ra các loại thịt và các loại đồ, giải thích không rõ nguồn gốc.

Nông trường lên tới cấp 3 người có thể vào, cũng mở khóa cây trồng mới. Cây trồng mới mở khóa lần này vẫn không phải là gạo, mà là mía.

Mặc dù nói lúa mì có thể chế biến đường mạch nha, nhưng Trần Hạ Nguyệt vẫn cảm thấy đường đỏ và đường trắng thuận tiện hơn chút, có mía thì có thể chế biến thành đường trắng và đường đỏ.

Hiện tại trong kho hàng Trần Hạ Nguyệt tồn kho mấy vạn cân lúa mì, sắp tới cô không có ý định trồng lúa mì, cũng không có ý định bán lúa mì trong kho cho hệ thống.

Cà chua thì Trần Hạ Nguyệt nhìn thấy cũng có rất nhiều, cô để lại một ngàn cân, còn lại bán tất cả cho hệ thống, ngô cũng có hơn hai vạn cân, Trần Hạ Nguyệt để lại một vạn cân ngô, còn lại đều bán cho hệ thống.

Bây giờ Trần Hạ Nguyệt định trồng mía, bởi vì thời gian thu hoạch mía là 50 phút, Trần Hạ Nguyệt định ban ngày trồng mía, ban đêm tiếp tục trồng ngô.

Hiện tại đồng ruộng trống rỗng, cả một mẫu đất đều bị Trần Hạ Nguyệt trồng mía, sản lượng mía rất cao, một mẫu đất có thể thu hoạch năm tấn mía.

Đi lên núi một vòng bắt gà rừng thỏ rừng, sau khi đi chợ đen bán thì gần đây Trương Trình Xuyên không lại lên núi nên cũng rất nhàn rỗi, liền đi theo bên người vợ mình.

Lúc này nhìn thấy nông trường mở khóa cây trồng mới thì rất tò mò là gì, khi nhìn thấy mía thì kinh ngạc nói, “Là mía à? Vậy sau này không thiếu đường ăn nữa.”

Trần Hạ Nguyệt liếc anh một cái nói: “Lúc trước anh đi trên núi không đi tới chỗ hương quả bên kia sao?

“Trong thôn những người khác sẽ đi, hơn nữa chúng ta cũng không phải rất thiếu hoa quả mà.” Trương Trình Xuyên nói, anh nhìn về phía hai gốc hương quả giống trồng ở góc tường nhà mình, rất chờ mong sau khi hương quả nhà mình lớn lên sẽ có rất nhiều hương quả có thể ăn.

“Em thì thiếu.” Trần Hạ Nguyệt tiếp tục ném cho anh một ánh mắt xem thường, “Hương quả lúc trước dã ăn xong rồi, anh đi hái một chút về đi? Hơn nữa anh còn có thể hỏi đội trưởng xem có thể cho người trong thôn chặt một ít dây leo hương quả về trồng hay không, về sau thôn chúng ta sẽ không thiếu hương quả ăn nữa. Đương nhiên, muốn chặt dây leo cũng không thể chặt trọc toàn bộ mười gốc cây trong núi kia, không thể giày vò chúng nó chết hết được, dù sao đây mới là dây leo hương quả vừa mới kết quả năm thứ nhất, chúng nó còn có thể tiếp tục kết quả mười năm.” Trần Hạ Nguyệt nói.

Hương quả là thực vật thân dây sống nhiều năm, năm thứ nhất đã có thể kết quả, hơn nữa dây leo hương quả có thể sinh trưởng trong mười năm, mười năm sau hoặc là sản lượng đột nhiên giảm hoặc là sẽ héo rũ chết.

Nhưng sản lượng hương quả cao như vậy, thời kỳ nhiều quả trong mười năm đã rất nhiều rất khủng rồi.

Trương Trình Xuyên sau khi nghe xong lời của cô suy nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị này không tệ, nếu như từng nhà trong thôn đều trồng hai cây hương quả giống, như vậy về sau thôn bọn họ sẽ không thiếu hương quả để ăn, cũng có thể bán hương quả dư thừa.

Hơn nữa hương quả là thực vật thân dây, chỉ như trồng bí đỏ bí đao trồng trong sân nhà mình, không chiếm chỗ lắm, rất tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp