[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 26: Cháu Trai


1 tháng

trướctiếp

Trương Trình Xuyên nói được làm được, cùng mấy người đàn ông trẻ tuổi trong thôn lên núi, đi xem hương quả hiện tại đã chín theo quy mô lớn hay chưa, nhìn xem lúc nào có thể cắt dây leo hương quả về tự mình trồng.

Mấy người trẻ tuổi trong thôn vào núi đến vách núi Ba Tiêu Cốc bên kia xem hương quả, phát hiện thật đúng là có không ít hương quả chín, mà động vật trong núi cũng đã tới ăn hương quả.

“Xem ra phải hái nhiều chút rồi.” Trương Thường Quân đi theo Trương Trình Xuyên vào núi nói.

“Còn có hoa khác, loại quả này bao lâu mới hết kỳ ra quả?” Một thanh niên Trương gia khác hỏi.

“Ai biết được, kỳ ra quả dài chút chúng ta cũng có thể ăn lâu hoa quả thêm chút mà?”

Trương Trình Xuyên nhìn quả chín trên dây leo, quả nhỏ nửa chín cùng với hoa vừa mới kết ra, vốn định cắt dây leo về cấy ghép, nhưng hiện tại anh lại không đề cập tới.

Lúc trở về nói với đội trưởng, kỳ ra quả của hương quả còn chưa kết thúc, chờ sau khi kỳ ra quả kết thúc sẽ cắt dây leo về trồng.

“Hái đi, mọi người hái chút về nhà tự mình ăn, sau đó nói với đội trưởng những quả hương quả này lại có thể lấy rồi.” Trương Trình Xuyên nói với những người khác.

Đúng vậy, loại hoa quả này ở những người khác bên kia cũng gọi là hương quả, là theo lời Trương Trình Xuyên để định ra cách gọi, dù sao trước kia bọn họ cũng không biết loại hoa quả này.

Trương Thường Quân vừa hái hương quả vừa cầm quả gặm, “A Xuyên, hiện tại nông nhàn, cậu chuẩn bị làm gì?”

“A Xuyên có thể làm gì? Cậu ấy đã kết hôn, đương nhiên là nhanh chóng cùng vợ cậu ấy sinh con.” Trương Thành Quân cười ha hả nói.

“Đi chết đi.” Trương Trình Xuyên hái một quả hương quả bị động vật gặm nát ném lên người Trương Thành Quân.

“Cũng không có gì để làm, chúng ta nông thôn ngoại trừ trồng trọt ra còn có thể làm gì?” Trương Trình Xuyên nhún nhún vai nói.

Trương Thường Minh hỏi: “Hương quả này nhiều thật, chúng ta có thể cầm về nhà mình trồng không? Xem ra cũng không chiếm chỗ.” Trương Thường Minh hỏi.

“Có thể, nhưng chúng ta lấy về trồng, những người khác trong thôn khẳng định cũng phải trồng, đến lúc đó cần nhiều dây leo hơn, kỳ ra quả còn chưa qua đâu.” Trương Trình Xuyên nói, “Chờ qua quả ra kỳ, chúng ta lấy dây leo về trồng sau.”

“Cũng đúng, kỳ ra quả hẳn là còn rất dài, còn có thể thu hoạch rất nhiều hương quả, hiện tại cũng đừng làm loại chuyện giết gà lấy trứng này.” Trương Thường Quân nói.

Lúc một đám người nói chuyện phiếm lại chuyển tới chuyển lui các loại đề tài, nhất là một đám đàn ông nói chuyện, thì sẽ không khống chế được nói đến đề tài không thích hợp với thiếu nhi.

Mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa hái hương quả, rất nhanh đã đổ đầy giỏ trúc của mình.

Thời gian trái hương quả là hai tháng, hơn nữa theo giới thiệu của hệ thống nông trường về hương quả, hàng năm hương quả đều có kết quả vào mùa hè và mùa thu. Nói cách khác, tháng năm tháng sáu hương quả sẽ có kỳ ra quả một lần, tháng mười tháng mười một cũng là kỳ ra quả của hương quả.

Sản lượng hương quả rất cao, mùa thu năm nay đại đội Vân Hà đã dựa vào bán hương quả kiếm được một khoản tiền, toàn bộ đại đội đều vui sướng cảm thấy năm nay có thể trôi qua khá hơn chút.

Bên kia, ở một đơn vị cách đó ngàn dặm, Trương Trình Nhạc cũng nhận được mứt hoa quả trong nhà gửi qua.

Vợ của Trương Trình Nhạc là Vương Tuyết Mai là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ ngoại khoa, hai vợ chồng đều làm việc cùng một chỗ, cũng may Vương Tuyết Mai là bác sĩ không cần thường xuyên làm nhiệm vụ giống như Trương Trình Nhạc.

Nhưng mà Trương Trình Nhạc và Vương Tuyết Mai đều bề bộn nhiều việc, nghề nghiệp bác sĩ này cũng không nhiều hơn ngày nghỉ của quân nhân, cho nên hai vợ chồng luôn bận rộn không thấy người, đứa nhỏ cũng là giao cho người nhà mẹ đẻ của Vương Tuyết Mai hỗ trợ trông coi.

Vương Tuyết Mai lúc trước sinh một đôi con trai song sinh, chuyện này khiến không ít người nhà trong khu gia đình hâm mộ muốn chết. Hơn nữa hai vợ chồng họ đều có công việc, tiền lương đãi ngộ tốt, càng làm người ta hâm mộ.

Quan trọng nhất là, người nhà Trương Trình Nhạc rất ít quấy rầy họ, cũng không có những người nhà thường xuyên qua thăm người thân.

Trương Trình Nhạc sẽ gửi một nửa tiền trợ cấp của mình về nhà cho cha mẹ, nhưng một nửa còn lại anh ấy sẽ hoàn toàn giao cho Vương Tuyết Mai, hai vợ chồng có thương có lượng sống rất hạnh phúc.

Vương Tuyết Mai năm đó gả cho Trương Trình Nhạc cũng đã hiểu rõ tình huống nhà anh, nếu lúc trước biết còn tình nguyện gả cho anh ấy, như vậy mấy năm nay tất nhiên cũng không oán giận Trương Trình Nhạc lo lắng cho người trong nhà.

Đương nhiên người Trương gia cũng không phải chỉ biết đòi lấy, họ cũng sẽ gửi đồ tới, Vương Tuyết Mai lại không có ác cảm gì với người nhà chồng.

Lúc nhận được mứt hoa quả ở quê gửi tới cô ấy còn rất kinh ngạc, nhất là sau khi nhìn thấy mứt hoa quả cô ấy càng thêm kinh ngạc.

Thì ra chị em dâu của cô ấy là một cô gái trong thành có tài nấu nướng à? Hơn nữa nhà cha mẹ đẻ của cô còn có một đầu bếp có tài nấu nướng cao siêu?

“Mẹ, đây là gì?” Con trai lớn của Vương Tuyết Mai là Trương Vệ Quốc tò mò nhìn mẹ mình trong tay đang cầm mứt hoa quả trong bình thủy tinh, hỏi.

Lúc trước Trần Hạ Nguyệt biết là sẽ gửi mứt hoa quả cho Trương Trình Nhạc nên không dùng bình gốm để đựng, mà là dùng bình thủy tinh. Mười lăm cân mứt hoa quả chia làm mười bình thủy tinh, ăn cũng thuận tiện hơn.

“Đây là mứt hoa quả, là thím làm.” Vương Tuyết Mai xoa xoa đầu con trai nói, “Nào, mẹ pha nước cho các con nếm thử.”

Vương Tuyết Mai cũng rất tò mò tay nghề của chị em dâu nhà mình, đương nhiên cho dù cô ấy là bác sĩ tiền lương đãi ngộ không tệ, cũng không có khả năng thường xuyên được ăn đường.

Gia cảnh nhà mẹ đẻ Vương Tuyết Mai không tệ, nhưng anh chị em cô ấy lại không tính là ít, cho nên không có khả năng thứ gì tốt cũng sẽ trợ cấp cho Vương Tuyết Mai.

Trong thư nói mứt hoa quả dùng đường để hầm, mùi vị rất ngọt, bỏ nước vào uống không chỉ giải khát còn có hiệu quả nhuận họng cầm ho.

Vương Tuyết Mai nhìn con trai lớn, bên chỗ các cô ấy đã lạnh, hai con trai của cô ấy lại rất thích chơi, cổ họng hiện tại đúng thật là có hơi không thoải mái.

Vương Tuyết Mai cầm hai chiếc chén, lại cầm thìa mở bình thủy tinh ra đào hai muỗng mứt hoa quả để ở trong chén, sau đó cầm nước sôi pha ra.

Nhiệt độ nước sôi đã không cao như lúc đầu, cũng vừa vặn cho Vương Tuyết Mai sau khi pha mứt hoa quả dùng thìa quấy đều rồi tự mình nếm thử hương vị xem có được hay không.

Vương Tuyết Mai sau khi nếm một ngụm thì kinh ngạc nhướng mày, hương vị mứt hoa quả này có hơi giống hương vị quả lê, nhưng lại rất thơm rất ngọt, có hơi khác với lê.

“Mẹ, mẹ con cũng muốn uống.” Trương Vệ Quốc cầm vạt áo mẹ nói.

“Mẹ, con cũng muốn uống.” Trương An Quốc cũng nắm vạt áo bên kia, cậu cũng rất thèm, vì sao mẹ không cho cậu nếm thử?

Vương Tuyết Mai cúi đầu nhìn hai đứa con trai cười cười, đưa ly cho hai đứa nhỏ. Cô ấy không pha nước mứt hoa quả nhiều lắm, hai đứa nhỏ uống vài ngụm thì có thể uống hết, sẽ không để thừa.

“Uống thật ngon.” Trương Vệ Quốc uống một ngụm lớn, vẻ mặt hạnh phúc nói.

“Mẹ, sau này con cũng muốn uống thứ này.” Trương An Quốc ngẩng đầu nói với mẹ mình.

“Vậy con thích uống thứ này hay thích uống sữa mạch?” Vương Tuyết Mai mỉm cười hỏi.

“Đều thích.” Trương An Quốc không hề mắc mưu, cậu đương nhiên đều thích, vì sao chỉ được chọn một?

“Quên đi.” Vương Tuyết Mai nhìn bộ dáng uống nước của con trai rồi cười cười, nhìn mứt hoa quả trong thư nói không chỉ có thể pha nước uống còn có thể phết lên bánh bao bánh mì để ăn, mùi vị rất ngon.

Vương Tuyết Mai cảm thấy chị em dâu này rất tốt, phong thư đi theo mứt hoa quả gửi tới là do chị em dâu kia viết, đồ đạc cũng hiểu ý gửi đến đơn vị của cô ấy, rất tiện.

Dù sao chồng cô ấy là quân nhân, cần thường xuyên làm nhiệm vụ, gửi đồ vẫn nên gửi đến bên cô ấy thì sẽ thuận tiện hơn chút.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp