[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 21: Ngôn Ngữ Ghen Tị


1 tháng

trướctiếp

Lúc Trương Trình Xuyên và Lưu Quế Anh vào thành phố, đội trưởng đại đội Vân Hà cũng đi công xã, cũng đi trấn trên nói với lãnh đạo chuyện đại đội bọn họ có thêm mấy ngàn cân hoa quả.

Tuy rằng hương quả rất ngon, nhưng cũng không thể làm cơm ăn, cho nên mấy ngàn cân hương quả cũng chỉ có thể bán đi, đây phải là do đại đội ra mặt thương lượng với công xã và người trên trấn.

Cũng may thị trấn bọn họ có một nhà máy thực phẩm, nhiều trái hương quả như vậy hoặc là có thể làm thành nước trái cây cũng có thể làm thành đồ hộp gì đó.

Đại đội trưởng đại đội Vân Hà và những người khác đều cực kì chờ mong, hơn nữa trong núi còn có không ít hương quả chưa chín, đến lúc đó những quả chín kia lại có thể bán ra một nhóm.

Trương Đức Bình hôm nay bận rộn cùng đại đội trưởng bán hương quả, đương nhiên trong thôn cũng nên bắt đầu làm việc vẫn phải bắt đầu làm việc, việc bán hương quả này giao cho mấy người đội trưởng tự mình làm.

Buổi trưa Trương Đức Bình trở về ăn bữa cơm sau đó tiếp tục đi bận rộn, mấy người Trương Trình Xuyên cũng đều không nói gì, nên làm gì thì làm cái đó.

Buổi chiều Trần Hạ Nguyệt thật sự tiếp tục bận rộn chuyện của cô, lúa mì có thể gia công thành đường mạch nha thật sự rất tốt, cô tiếp tục gia công lúa mì còn lại thành đường mạch nha.

Trần Hạ Nguyệt dự định dựa vào đường mạch nha này làm chút mứt hoa quả gì đó, mùa thu quả dại trên núi hẳn sẽ không ít, ngoại trừ hương quả ra Trần Hạ Nguyệt dự định làm chút mứt hoa quả khác.

Cho dù là tặng chút cho thân thích thì cũng được, chỉ riêng Trần Hạ Nguyệt tuy rằng không thích ăn ngọt, nhưng thỉnh thoảng nếm thử mứt hoa quả cũng rất ngon.

Buổi chiều hai mẹ con Trương Trình Xuyên và Lưu Quế Anh đi làm, Trần Hạ Nguyệt định ra ngoài xem có quả dại gì không, ví dụ như quả mâm xôi các loại.

Trần Hạ Nguyệt không đi vào trong núi, lúc trước cô bị đỉa núi làm cho có bóng ma tâm lý, không muốn lại đi tới trên núi tràn đầy đỉa núi.

Nhưng mà cô không muốn đi vào trong núi thì cũng tìm không thấy quả dại gì, quả dại bên ngoài dù chín cũng sẽ bị bọn nhỏ trong thôn hái hết.

Trần Hạ Nguyệt cũng không để ý nhiều như thế, cô chỉ là cảm thấy ở nhà quá buồn bực cho nên đi ra ngoài chút mà thôi, thuận tiện cô nhìn xem có rau dại gì đó hái chút về nhà.

[Đinh - - chúc mừng nông trường thăng cấp - -]

[Đinh -- chúc mừng chủ nông trường mở khóa cây trồng mới, “Cà chua” ]

Trần Hạ Nguyệt đang ở bên ngoài “đi dạo” nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống, bật ra màn hình nhìn thử, cô hiện tại cấp 2, hơn nữa còn mở khóa cây trồng mới.

Cà chua à, có thể dùng để nấu ăn cũng có thể ăn như hoa quả, còn có thể làm thành tương cà chua, rất tốt. Cộng thêm trứng gà ở trại nuôi gà, có thể làm thành trứng gà xào cà chua, rất tốt.

Hơn nữa sau khi có cà chua thì bên xưởng gia công có thể làm ra bánh mì cà chua, hẳn là càng thêm ngon có với bánh mì trước đó chỉ dùng lúa mì làm.

Trần Hạ Nguyệt nhìn chút lúa mì tồn kho của nông trường mình, từ sau khi mở khóa ngô cô cũng không phải lúc nào cũng trồng ngô, ban ngày cũng trồng lúa mì.

Thời gian lúa mì chín nhanh, cho nên hiện tại hàng tồn kho cũng có không ít. Cô bán phần lớn lúa mì cho hệ thống, nhưng phần để lại cũng rất nhiều, hiện tại bên kho hàng còn đại khái năm ngàn cân lúa mì.

Đây là không tính phần trước kia cô dùng lúa mì chế biến thành đường mạch nha, cho nên có nhiều lúa mì như vậy, bây giờ cô có thể tạm dừng trồng lúa mì.

Vừa vặn hiện tại lúa mì chín, sau khi Trần Hạ Nguyệt thu hoạch lúa mì thì trồng cà chua xuống.

Nhìn bảy phần đất này, Trần Hạ Nguyệt lại nhìn chút cấp bậc của mình, rồi lại nhìn số dư kim tệ còn không ít, cô tiếp tục khai khẩn thêm ba khối đất, hiện tại tổng cộng có mười khối đất, cộng lại đã lớn như một mẫu.

Trần Hạ Nguyệt trồng nửa mẫu ngô và nửa mẫu cà chua, thời gian cà chua chín là 40 phút, Trần Hạ Nguyệt cảm thấy hẳn sẽ có thể nhanh chóng tích góp đủ kinh nghiệm và sản lượng mở khóa cho cây trồng tiếp theo.

Sau khi Trần Hạ Nguyệt làm xong thì mặc kệ, cũng không biết nông trường của cô có chức năng hồ nước không, có thể nuôi cá hay không.

Cô đã thèm thuồng một hồ nước lớn bên cạnh mảnh đất bên trong nông trường, cũng không biết bên trong một hồ nước lớn như vậy có cá hay không, công năng bên trong nông trường không có thao tác tới hồ nước, cho nên Trần Hạ Nguyệt không biết sau khi mình có thể vào nông trường thì có thể nhìn xem trong trông hồ có cá hay không.

Đúng vậy, hiện tại người không thể vào nông trường của Trần Hạ Nguyệt, chỉ có thể bỏ đồ vào trong nông trường, cũng có thể lấy đồ từ trong nông trường ra, nhưng người thì không thể đi vào.

Muốn người có thể đi vào trong nông trường, thì cần thăng cấp, đại khái lúc nông trường thăng cấp đến cấp 3 là sẽ có thể cho vào người, đến lúc đó ở trong nông trường làm gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến bên ngoài.

Trần Hạ Nguyệt chính là rất lo lắng sau này nếu mình làm món thịt gì, đồ mặn có mùi thơm tương đối nồng, sẽ khiến cho hàng xóm chú ý.

Thời đại này mọi người ăn uống không tốt lắm, ăn chút thịt cũng sẽ gây đủ loại chú ý, Trần Hạ Nguyệt không muốn sau này mình thường xuyên ăn thịt sẽ làm cho hàng xóm nhớ thương, hoặc là ở bên ngoài nói nhà bọn họ thế này thế kia.

Nếu như có thể vào nông trường, có thể xây một bếp đất trong nông trường để nấu cơm, đến lúc đó cho dù là làm thịt kho hầm, phật nhảy tường cũng sẽ không để cho hàng xóm biết.

“Ơ, đây không phải là vị trong thành kia sao? Sao lại quý giá như vậy? Người khác đều xuống đồng làm việc, chỉ có một mình cô nhàn rỗi đi tới đi lui như vậy?”

Ngay khi Trần Hạ Nguyệt xử lý xong chuyện nông trường, chuẩn bị tiếp tục đi dạo một vòng xem có thể tìm được quả dại hay không, một cô gái lưng đeo giỏ trúc chứa đầy cỏ heo ngăn cản cô.

Mà bên người cô ta còn có mấy cô gái tuổi tác không kém nhau lắm, hẳn là cô gái trong thôn, không làm việc nặng, mà chỉ cắt cỏ heo tương đối nhẹ nhàng hơn chút.

Trần Hạ Nguyệt nhìn đối phương một lát, cô đọc nhiều truyện niên đại như thế, không phải đều nói nông dân và người thành phố có vách ngăn sao? Đọc nhiều truyện niên đại như vậy, vợ trong thành ở trong thôn sẽ không có người nào dám trêu chọc.

Chẳng lẽ tính tình cô quá tốt? Nhưng cô vừa mới gả đến đại đội Vân Hà vài ngày thôi mà, không ai hiểu cô mưới đúng chứ? Sao lại có người dám trêu chọc cô? Trông cô dễ bắt nạt lắm à?

Trần Hạ Nguyệt chậm rãi nhìn ánh mắt bất mãn của đối phương, thật sự không rõ vì sao phải ngăn cản cô lại nói loại lời châm chọc khiêu khích này. Tình địch? Nhưng thanh danh Trương Trình Xuyên như thế, không phải không ai thích sao?

Trần Hạ Nguyệt suy nghĩ một lát về khuôn mặt và dáng người của Trương Trình Xuyên, sau đó hiểu ra.

Cô gái trẻ có ai mà không nhìn mặt? Trương Trình Xuyên tuy rằng lười, nhưng dáng dấp anh rất đẹp, gia thế cũng rất tốt.

Cha Trương Trình Xuyên là kế toán trong thôn, anh cả của anh là quan quân, chị gái của anh gả lên thị trấn, ngoại trừ thanh danh rất của anh không tốt lắm, ngoài ra chỗ nào cũng rất ưu tú.

Cho nên điều kiện như Trương Trình Xuyên có người thích cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa điều kiện như vậy cho dù là các trưởng bối cũng sẽ không quá phản đối kết thân với Trương gia, bản thân Trương Trình Xuyên lười, nhưng anh ngoại trừ lười ra thì tất cả điều kiện đều rất tốt.

Đầu năm nay học sinh trung học phổ thông rất đáng giá, Trương Trình Xuyên tốt nghiệp trung học phổ thông đã có thân phận rất nổi tiếng, cho nên hẳn sẽ rất được hoan nghênh, những cô gái trẻ tuổi này sẽ thích anh hình như không có gì kỳ quái.

Trần Hạ Nguyệt nghĩ tới đây sắc mặt có hơi cổ quái, Trương Trình Xuyên ở trong mắt người ở thị trấn bên kia là một phế vật, nhưng mà ở nông dân xem ra lại là con rể có điều kiện rất tốt.

Cho nên, ngăn cản cô thật sự là tình địch của cô à?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp