[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 20: Đường Mạch Nha


1 tháng

trướctiếp

Lúc Trương Trình Xuyên về tới thị trấn, Lưu Quế Anh và Trương Thành Ngữ cũng đã hàn huyên không ít đề tài, buổi trưa bà không định ăn cơm bên con gái nữa, thấy con trai trở về thì theo anh về nhà.

Khi Trương Trình Xuyên và Lưu Quế Anh vào thị trấn, Trần Hạ Nguyệt ở nhà chuẩn bị thử xem có thể dùng xưởng gia công chế biến lúa mì thành đường mạch nha hay không, đến lúc đó sẽ dùng đường mạch nha nấu mứt hoa quả thơm ngon.

Đường cũng không phải chỉ có mía, củ cải đường gì đó mới có thể làm đúng không? Đường mạch nha cũng rất tốt, Trần Hạ Nguyệt lợi dụng xưởng gia công nông trường chế biến lúa mì thành đường mạch nha.

Trần Hạ Nguyệt cũng biết làm mứt hoa quả dùng đường cát trắng thì tốt hơn, nhưng hiện tại đường cát trắng không phải rất khó mua à? Nông trường của cô còn chưa mở khóa loại cây mía này, cũng chỉ có thể dùng đường mạch nha để làm.

Khi những người khác trong Trương gia đều không ở nhà, Trần Hạ Nguyệt dùng xưởng gia công nông trường làm ra đường mạch nha, gọt vỏ quả hương quả rồi dùng đường ướp một hồi, ướp xong cô cho vào nồi nấu thành tương.

May mắn trong thôn có trồng cây chanh, trước đó Trần Hạ Nguyệt hái hai quả chanh trở về, lúc nấu mứt hoa quả cho thêm một chút nước chanh, như vậy có thể có tác dụng chống phân hủy.

Trần Hạ Nguyệt chịu đựng cho tới trưa, làm khoảng hai ba mươi cân mứt hoa quả, trái cây còn lại thì giữ lại ăn tươi.

Cũng không biết hương vị của hương quả không khác lê lắm, thì có hiệu quả nhuận phế cầm ho như lê hay không, dù sao cao thu lê, lê tuyết đường phèn gì gì đó vẫn rất nổi tiếng, công hiệu cũng rất tốt.

Hiện tại đã là mùa thu, cũng không biết sau khi thời tiết lạnh có thể ho khan hay không, sau khi có mứt hoa quả thơm này không biết có thể ngừng ho như cao thu lê, lê tuyết đường phèn hay không.

Sau khi nấu xong toàn bộ mứt hoa quả, Trần Hạ Nguyệt nhìn nồi có hơi ngây người, cô nên giải thích mình lấy đâu ra đường làm mứt hoa quả đây?

Quên đi, những người khác trong Trương gia đều không ở nhà, chờ buổi tối cô lại nói buổi chiều cô tự nấu mứt hoa quả, nói đường là lúc cô bảo Trương Trình Xuyên đi huyện mua.

Mặc dù lời giải thích này có sơ hở, nhưng Trần Hạ Nguyệt cũng không có cách nào, thích làm gì thì làm đi. Dù sao Trương Trình Xuyên cũng sẽ giúp cô nói dối.

Hai ba mươi cân mứt hoa quả, Trần Hạ Nguyệt đương nhiên không có khả năng gửi tất cả cho Trương Trình Nhạc, ít nhất phải giữ lại mười cân để nhà mình ăn.

Sau khi bỏ mứt hoa quả nấu xong vào bình gốm, Trần Hạ Nguyệt bắt đầu nấu cơm, nhưng hôm nay cô không có nấu cháo gạo lức, mà là nấu cháo ngô.

Nông trường của cô hiện nay trồng rất nhiều ngô, cô lợi dụng xưởng gia công chế biến thành mì ngô và bột ngô, mì ngô có thể làm bánh ngô, bánh bao ngô và trộn lẫn bột mì làm các loại mì khác, mà bột ngô có thể nấu thành cháo.

Trần Hạ Nguyệt nấu cháo sau đó bỏ thêm không ít nước, sau đó thì mặc kệ nó, đi ra ngoài chuẩn bị nhìn chút dây leo hương quả Trương Trình Xuyên ngày hôm qua chặt về, xử lý một chút rồi trồng xuống.

Nhà mình trồng một gốc hương quả thì rất tốt, dù sao sản lượng hương quả rất cao, hương vị cũng rất tốt, trồng một gốc sau này muốn ăn sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Trần Hạ Nguyệt ở trong sân tìm một chỗ đào đào, sau đó chém một dây leo Hương Quả dài chém thành hai nửa, sau đó trồng vào trong hố mình đào ra.

Lúc Trần Hạ Nguyệt ở trong sân trồng hương quả, hai mẹ con Trương Trình Xuyên đã trở lại, vừa về đến Trương Trình Xuyên đã thấy được vợ mình ngồi xổm bên cạnh tường trồng thứ gì đó.

“Hạ Nguyệt, anh đã trở lại!” Trương Trình Xuyên hô một tiếng.

“Về rồi?” Trần Hạ Nguyệt sau khi nghe được âm thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Trình Xuyên thì lấp đất lại rồi đứng lên.

“Hôm nay em không ra ngoài sao?” Trương Trình Xuyên nhìn cô, lại nhìn cây hương quả cô đã trồng, có hơi đau lòng vì cô buồn bực như vậy.

 “Không phải còn chưa quen thuộc trong thôn sao? Chờ khi nào em quen thuộc sẽ đi ra ngoài chơi.” Trần Hạ Nguyệt cười híp mắt nói.

Kỳ thật cô còn rất thích cuộc sống ở nhà như vậy, mặc dù nói hiện tại không có điện thoại di động máy tính, nhưng cô không phải có hệ thống nông trường sao? Như vậy cũng có thể giết thời gian.

Hơn nữa cô không quen thuộc đại đội Vân Hà cũng là nói thật, không có mấy người quen biết, đi ra ngoài chơi thì tìm ai? Nói chuyện gì? Cô cũng không quen.

“Cũng đúng, nhưng em về sau cũng đừng buồn ở nhà, tìm nhiều người chơi đùa cùng.” Trương Trình Xuyên rất lo lắng vợ mình buồn bực như vậy sẽ bị bệnh, vốn thân thể của cô đã không tốt, nếu lại tiếp tục buồn bực như vậy đối với thân thể càng không tốt thì làm sao bây giờ?

“Gần đây đã sắp thu hoạch mùa thu rồi, qua thu hoạch mùa thu rồi nói sau.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, gần đây hẳn sẽ bận rộn, cô vẫn là không nên đi ra ngoài tìm người chơi, bằng không sẽ làm chậm trễ người ta làm việc?

Trương Trình Xuyên không nói gì, gần đây đúng là không có người rảnh rỗi.

“Thật ra nếu có thể theo...” Trương Trình Xuyên nhìn chút phương hướng phía nam, bên kia là nơi bộ đội đóng quân, có khu người nhà.

Bởi vì có một số người nhà theo quân không có công tác, cho nên các cô ngoại trừ chuyện trong nhà cần bận rộn, cần thu thập chút đất mình khai khẩn ra thì không có nhiều chuyện như vậy, nếu như vợ mình có thể cùng các cô chơi đùa thì có thể giết thời gian.

Nhưng mà khu gia đình bên kia cách bên này cũng gần mười dặm, những người nhà kia rất ít đi ra, Trương Trình Xuyên cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi.

Hơn nữa có chút người nhà cũng không quá nguyện ý tiếp xúc với những người nông thôn bản địa, anh chỉ nghĩ như vậy, không để ở trong lòng.

“Hôm nay nấu gì thế?” Sau khi Lưu Quế Anh cất bột mì con trai nhà mình mang về vào trong phòng thì đi ra hỏi, bà ngửi được hương vị ngọt ngào.

“Con nấu chút cháo ngô, buổi trưa ăn chút cháo ngô ạ.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, thời đại này Trần Hạ Nguyệt không có khả năng mỗi bữa đều chuẩn bị cho bọn họ ăn thịt cá, tùy tiện ăn đồ có thể lấp đầy bụng đã là tốt rồi.

Lưu Quế Anh cũng không có nói gì, bây giờ cũng còn chưa thật sự đến lúc giữa trưa, khoảng cách buổi chiều bắt đầu làm việc cũng cần chút thời gian, bà tiếp tục nhìn xem trong nhà có gì cần làm.

Trần Hạ Nguyệt kéo Trương Trình Xuyên qua lén lút nói với anh, “Em đã làm xong mứt hoa quả, nhưng trước đây trong nhà không có nhiều đường như thế, em không dễ giải thích.”

“Vậy đường của em từ đâu tới?” Trương Trình Xuyên rất tò mò hỏi.

“Là đường mạch nha làm từ lúa mì, em dùng xưởng gia công trong nông trường gia công thành đường mạch nha, rất ngọt rất ngon.” Trần Hạ Nguyệt nói.

“Kẹo mạch nha? Lúa mạch còn có thể làm đường à?” Là người phương Nam thật sự, Trương Trình Xuyên thật sự không biết lúa mì có thể làm đường, cho dù nghe nói tới đường mạch nha, anh cũng không có não lớn để liên tưởng nó làm bằng lúa mì.

Miền Nam lại không trồng lúa mì, anh không biết thật sự không có gì lạ.

“Ừ, em làm không ít kẹo mạch nha, sau khi nấu xong thì cũng không dùng hết đường mạch nha.” Trần Hạ Nguyệt nói.

“Không có việc gì, giữ đường lúc nào ăn cũng được.” Trương Trình Xuyên xoa xoa đầu cô nói, “Mứt hoa quả đã làm xong, ngày mai anh lại đến huyện một chuyến, gửi mứt hoa quả đi.”

“Ngày mai đi sao?”

“Muộn một chút nữa thì sẽ thu hoạch vụ thu, thu hoạch vụ thu bề bộn nhiều việc, không có thời gian xin nghỉ ra ngoài.” Trương Trình Xuyên nói.

“Vậy được rồi.” Trần Hạ Nguyệt không có ý kiến gì.

Về phần mứt hoa quả có cần đưa cho người nhà mẹ đẻ hay không, Trần Hạ Nguyệt suy nghĩ có thể chia ra năm cân cho nhà mẹ đẻ. Dù sao đại khái có ba mươi cân mứt hoa quả, cho hai người Trương Trình Nhạc mười lăm cân, cho nhà mẹ đẻ cô năm cân, còn lại mười cân để lại nhà mình ăn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp