[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 22: Oán Người, Khoe Ân Ái


1 tháng

trướctiếp

“Nghe nói thân thể của cô không tốt à? không ở nhà dưỡng mà đi ra làm gì? Đã không xuống đồng làm việc thì nên rúc ở trong nhà, đi ra ngoài làm gì?”

Ngụ ý của cô ta chính là, nếu không làm việc chỉ làm ổ ở nhà thì không cần đi ra ngoài mất mặt xấu hổ, xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?

Trần Hạ Nguyệt nhìn đối phương, lại nhìn những cô gái khác đi theo bên cạnh cô ra, thần sắc của họ cũng không kém nhiều lắm.

Trần Hạ Nguyệt nhướng mày, chẳng lẽ mấy người này đều thích Trương Trình Xuyên?

Cô gái mở miệng trào phúng Trần Hạ Nguyệt có bộ dạng xem như không tệ, nhưng so với Trần Hạ Nguyệt hiện tại mà nói kém rất xa, mà một cô gái khác bên cạnh cô ta có bộ dạng rất xinh đẹp.

Đương nhiên vị kia thoạt nhìn kém có hơi xa Trần Hạ Nguyệt hình tượng ốm yếu hiện tại, đối phương có tướng mạo rất xinh đẹp hào phóng.

Nhưng Trần Hạ Nguyệt sao càng nhìn càng thấy có hơi không thích hợp?

“Chị dâu này, thân thể của chị không tốt thì đừng đi ra, hóng gió bị cảm lạnh bị bệnh thì làm sao bây giờ? Vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi đi, nếu chị bị bệnh anh Trình Xuyên sẽ lo lắng.” Vẻ mặt cô gái diện mạo xinh đẹp hào phóng lộ ra biểu tình muốn tốt cho Trần Hạ Nguyệt.

Trần Hạ Nguyệt: “...” Cô biết vì sao cảm thấy có hơi không thích hợp, hoa sen trắng hay trà xanh gì đó? Không xứng với diện mạo của cô đâu, cô gái à.

Trần Hạ Nguyệt phun tào vài câu ở trong lòng, trên mặt lại hiện lên nụ cười, vẻ mặt yếu ớt nói, “A Xuyên lo lắng tôi buồn bực ở nhà sẽ không tốt cho thân thể, cũng không tốt với tâm tình, cho nên trước khi bắt đầu làm việc đã bảo tôi ra ngoài giải sầu.”

Trần Hạ Nguyệt “nhu nhược” nói, “A Xuyên cũng thật là, anh ấy còn nói tôi vừa mới gả đến thôn không quá quen thuộc thôn, còn định tự mình dẫn tôi đi dạo quanh, để tôi quen thuộc hoàn cảnh. Nhưng các cô cũng biết, A Xuyên còn phải kiếm tiền, tôi không cho anh ấy dẫn tôi ra ngoài. A Xuyên cũng quá tốt với tôi, quá quan tâm tôi, thật sự làm cho người ta ngượng ngùng mà.” Trần Hạ Nguyệt có vẻ mặt thẹn thùng nói.

Các cô gái: “......”

Mấy cô gái bị lời nói của Trần Hạ Nguyệt làm cho sắc mặt có hơi vặn vẹo, nhưng phẫn nộ trong lòng lại không phát tiết ra được, các cô không dám động tay động chân với Trần Hạ Nguyệt, ai cũng biết thân thể của cô không tốt, vạn nhất lúc động thủ cô phát bệnh thì làm sao bây giờ?

Các cô gánh không nổi trách nhiệm này, chỉ có thể nhìn bộ dáng “thẹn thùng” của cô rồi tự ghê tởm chính mình.

“Đúng rồi, mấy vị cùng một thôn với A Xuyên, các cô hẳn là tương đối hiểu rõ A Xuyên, có thể nói với tôi biết chuyện trước kia của A Xuyên không? A Xuyên nói với tôi trước kia không có thích cô gái nào khác, tuy rằng sau khi tôi nghe thì rất vui vẻ, nhưng cô gái bộ dạng xinh đẹp trong thôn không ít, anh ấy thật sự chưa từng thích ai sao? Ai, A Xuyên nói anh ấy thích tôi như vậy, bộ dạng các cô gái khác đẹp hay không đẹp anh ấy đều không chú ý tới, tôi không quá tin tưởng đâu. Các cô biết A Xuyên trước kia có thân thiết với cô gái không?”

Các cô gái: “......”

Các cô ấy thật đúng là chưa từng thấy Trương Trình Xuyên thân thiết gì với cô gái trẻ tuổi, bởi vì tên kia hoặc là độc lai độc vãng, hoặc là đều sẽ đi lại với thanh niên không kém tuổi anh lắm, thật sự không đối đãi với cô gái nào bằng con mắt khác.

Vừa nghĩ tới đây tâm lý các cô gái lại không cân bằng, nhất là cô gái dẫn đầu, quan hệ giữa anh trai cô ta và Trương Trình Xuyên không tệ, nhưng mà Trương Trình Xuyên lại không có đãi ngộ đặc biệt gì với cô ta.

Khuôn mặt kia của Trương Trình Xuyên hấp dẫn biết bao, nhưng Trương Trình Xuyên không dựa vào khuôn mặt của anh chơi chiêu trò với các cô gái trẻ tuổi, các cô thật sự rất thất vọng.

 “Chị dâu Trình Xuyên, những lời chị nói cũng quá... những lời như vậy, sao có thể nói ở bên ngoài?” Cô gái rõ ràng có diện mạo xinh đẹp hào phóng nhưng lại muốn làm hoa sen trắng lại không đồng ý với lời Trần Hạ Nguyệt, có vẻ mặt chỉ trích.

“A? Như vậy sao? Ngại quá, tôi quên mất mấy người đều là cô gái lớn còn chưa kết hôn.” Trần Hạ Nguyệt ngượng ngùng nói, “Mọi người người ngăn tôi nói đến A Xuyên, tôi đã quên mọi người đều là cô gái lớn chưa kết hôn.”

Các cô gái: “......”

“Các cô còn phải chuẩn bị đồ cho heo ăn sao? Ở chỗ này nói chuyện với tôi chậm trễ thời gian thì làm sao bây giờ? Vạn nhất bị trừ công điểm...” Trần Hạ Nguyệt có vẻ mặt lo lắng nói, còn chưa nói xong mấy cô gái kia đã vội vã rời đi.

Các cô ta không giống Trần Hạ Nguyệt, các cô at đều cần phải làm việc, Trần Hạ Nguyệt vì nguyên nhân thân thể được nuôi dưỡng tốt, các cô ta lại không có như vậy may mắn.

Càng nghĩ càng ghen tị, dựa vào gì Trần Hạ Nguyệt đã gả đến thôn các cô nhưng vẫn có thể không làm việc? Mà các cô thì sao? Hôn sự định rồi thì biết mình về sau tuyệt đối sẽ không giống như Trần Hạ Nguyệt không cần làm việc, còn chưa định hôn sự đều hâm mộ ghen tị.

Trần Hạ Nguyệt nhìn bóng lưng mấy cô gái trẻ tuổi kia cười cười, cũng không phải cô lợi hại cỡ nào, mà là mấy cô gái này còn cần mặt mũi.

Trần Hạ Nguyệt lại không có gì phải để ý, mấy người này muốn làm cho cô ngột ngạt thật đúng là chưa đến mức đó, nếu có người thật sự đến trước mặt Trương Trình Xuyên khiêu khích thì cô mới có thể tức giận, tìm cô thì cô thật đúng là không quá tức giận, dù sao Trương Trình Xuyên cũng không có ý nghĩ ngoại tình.

Huống chi hiện tại nông trường của cô trói buộc Trương Trình Xuyên làm phó chủ nông trường, anh muốn phản bội cô là chuyện không có khả năng. Hạn chế của hệ thống nông trường, chính là ngoại trừ nông trường và phó chủ nông trường, không thể nói với bất cứ ai về sự tồn tại của nông trường.

Mà chủ nông trường so phó chủ nông trường có quyền hạn nhiều hơn chút, đó chính là nếu như phó chủ nông trường phản bội chủ nông trường, sẽ bị trừng phạt rất nghiêm trọng.

Tình cảm của Trần Hạ Nguyệt đối với Trương Trình Xuyên còn chưa sâu đậm tới thế, nếu vừa mới kết hôn đã bị phản bội, Trần Hạ Nguyệt sẽ không giữ lại loại đàn ông này đón năm mới.

Chuyện gặp phải mấy cô gái này không ảnh hưởng đến Trần Hạ Nguyệt, cô vừa đi dạo vừa chờ đến thời gian thu hoạch cà chua, tiếp tục trồng cà chua.

Đợi đến khi sắc trời không còn nhiều nữa, cô cầm theo một số ốc và hến sông mình vừa nhìn thấy trên sông về nhà, ngâm nước cả đêm, ngày mai ăn ốc xào và canh hến sông.

Nói thật Trần Hạ Nguyệt cũng không biết trong sông sao lại có nhiều hến như thế, chẳng lẽ là người trong thôn không ăn sao? Nhưng thịt hến tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt, rất ngon.

Trần Hạ Nguyệt không hiểu, nhưng sau khi nhặt được khoảng ba bốn cân hến về nhà, cô cầm một chậu ngâm nước, sau đó chuẩn bị cơm tối.

Lúc làm cơm tối Trần Hạ Nguyệt còn đang suy nghĩ khi nào nông trường mới có thể mở khóa gạo? Cô là người thuần phương Nam, cô vẫn thích ăn cơm trắng, thỉnh thoảng ăn mì gì đó thì thôi, cô thật sự không chịu được với việc ăn mì mỗi ngày, mỗi bữa.

Được rồi, hiện tại cũng không có điều kiện ăn mì mỗi ngày, mỗi bữa, nhưng cô vẫn rất hy vọng mở khóa gạo sớm hơn chút, cô muốn ăn cơm trắng sớm hơn.

Tuy rằng Trương gia cũng có gạo, nhưng là đều là gạo lức, gạo tinh tương đối tốt thì không có, sau đó thì là ngô, khoai lang gì cũng có, nhưng lại không tính là quá nhiều.

Đậu tương và đậu xanh lại càng không có, hình như Trương gia không trồng đậu tương và đậu xanh, Trần Hạ Nguyệt muốn nấu chút canh đậu xanh cũng không có đậu xanh để nấu.

Ai, Trần Hạ Nguyệt không nhịn được thở dài, khi nào nông trường của cô mới có thể mở khóa càng nhiều cây trồng đây? Đến lúc đó cô muốn ăn gì thì có thứ đó để làm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp