[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 19: Người Khu Nhà Ồn Ào


1 tháng

trướctiếp

“Cha, con về trước, con xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải đi làm, con về trước đây.” Trương Trình Xuyên nói xong thì vẫy vẫy tay với cha vợ nhà mình, đạp xe đạp rời đi.

Trần Minh Anh nhìn giỏ đựng trái cây, bột mì và trứng gà trên mặt đất, không nhịn được thở dài.

Gia cảnh con rể nhà mình tuy rằng không tệ, nhưng đó cũng chỉ là so với những gia đình khác trong thôn, cũng không phải là gia đình giàu có gì.

Nhưng mà Trần Minh Anh cũng không nói gì, chỉ là sau khi xin phép lãnh đạo cầm đồ con gái con rể đưa về nhà, trái cây để trong xưởng làm sao có thể giữ lại?

Lúc Trương Trình Xuyên rời khỏi thị trấn lấy ra mười cân bột mì từ nông trường, anh đã thương lượng với vợ mình lấy bột mì ra xem như mình mua về, có mười cân bột mì bên ngoài thì bọn họ ăn mì gì cũng tiện chút.

Sau khi Trần Minh Anh xin nghỉ xong thì cầm theo đồ con rể đưa tới về nhà, hơn hai mươi cân hương quả, mười cân bột mì cùng mười mấy quả trứng gà, Trần Minh Anh nhìn nhiều đồ như vậy thì ấn tượng với con rể này cũng tốt hơn rất nhiều.

Thật ra ngay từ đầu Trần Minh Anh không quá nguyện ý gả con gái cho Trương Trình Xuyên, nông thôn hay không nông thôn là thứ yếu, chủ yếu là thanh danh con rể tương lai này thật sự không tốt lắm.

Trần Minh Anh lo lắng người con rể này ở nông thôn cũng sẽ không cố gắng làm việc, thường xuyên hết ăn lại nằm không xuống đất, như vậy sau khi con gái gả cho anh thì dựa vào gì mà sống?

Con gái là dạng gì Trần Minh Anh cũng rất rõ ràng, thân thể kia của cô để cô xuống đồng làm việc, đây không phải là muốn mạng của cô sao? Cho nên ông chỉ hy vọng con rể có thể có khả năng, có thể nuôi được con gái.

Nhưng mà hôn sự này là do con trai thứ hai đề cử, anh cả con rể tương lai cực lực tác hợp, hơn nữa người Trương gia thoạt nhìn rất không tệ, nhân phẩm gì đó ông ấy cũng tin tưởng, cho nên chỉ có thể đồng ý hôn sự này.

Trần Minh Anh cũng rất rõ ràng trong huyện cũng có không ít thanh niên cùng tuổi coi trọng con gái của ông, không chỉ là vì con gái của ông lớn lên xinh đẹp, còn vì cả nhà Trần gia ngoại trừ con gái thân thể không tốt và cháu trai tuổi còn nhỏ ra thì đều có công việc, đều cầm bát sắt.

Trần Minh Anh thấy rõ, hơn nữa tất cả mọi người đều là người sống cùng một thị trấn nhiều năm như vậy, thanh niên nhà ai dạng gì ai mà không biết?

Những thanh niên có bản lĩnh có năng lực nhân phẩm tốt kia cho dù coi trọng con gái của ông, người trong nhà cũng sẽ không đồng ý. Các trưởng bối đều không thích con gái của ông thân thể không tốt, vì an toàn không muốn cưới một người vợ gì cũng không thể làm còn có thể không thể sinh con.

Thân thể con gái không tốt, bác sĩ bệnh viện cũng nói muốn có con thì phải cẩn thận, không cẩn thận có thể một thi hai mạng, dù sao trái tim con gái ông không tốt, mang thai đối với thân thể có gánh nặng quá lớn.

Trần Minh Anh và người nhà đều cưng chiều con gái, nhưng không có nghĩa là bọn họ không rõ những người này nghĩ gì, bọn họ sẽ không mù quáng cho rằng Trần Hạ Nguyệt gì cũng tốt, bất luận kẻ nào cũng không xứng.

Con rể này Trần Minh Anh từ khi nhận thức đã không quá cam nguyện, nhưng hiện tại nhìn anh rất biết làm người, bất mãn của Trần Minh đối với anh cũng giảm bớt di chút.

“Lúc này ông chưa tới giờ tan tầm phải không? Là con rể ông tìm ông? Làm sao? Con rể ông không về cùng ông à?” Thím hàng xóm bên cạnh Trần gia, chính là người vừa rồi Trương Trình Xuyên nói chuyện với anh, thấy Trần Minh Anh trở về, rất tò mò hỏi.

“Con rể tôi về rồi, buổi chiều nó còn phải đi làm.” Trần Minh Anh lắc đầu nói, mặc dù nói trong thanh danh con rể thường xuyên xuất hiện chữ “lười”, nhưng anh cũng không phải gì cũng không làm, kiếm tiền cũng cần anh làm mà.

 “Con rể ông đây là đưa lễ lại mặt cho ông à? Người nông thôn còn chú ý như vậy sao?”

Hiện tại chú ý lễ lại mặt cũng không có nhiều như trước, nhất là nói gì mà tự do yêu đương, có vài người trẻ tuổi sau khi kết hôn về nhà cũng đã quên thủ tục, chớ nói chi là lễ hồi môn.

“Con rể nhà tôi lên núi hái trái cây, đưa hơn hai mươi cân cho chúng ta, còn có mười cân lương thực, thuận tiện cho đưa mười mấy quả trứng gà để chúng tôi bồi bổ thân thể.” Mười cân bột mì rất quý, Trần Minh Anh lười giải thích nên nói là lương thực.

Gạo lức trộn lẫn với cám gạo cũng là lương thực, ngô cũng là lương thực, khoai lang cũng là lương thực, dù sao Trần Minh Anh biết tài lộc không nên lộ ra, sẽ không nói là lương thực gì.

Có lẽ nói là mười cân bột mì có thể rất có mặt mũi, nhưng Trần Minh Anh biết khiêm tốn. Chỗ bọn họ bên này lại không trồng lúa mì, bột mì gì gì đó vẫn rất ít mua được.

Vạn nhất nói là bột mì, những người khác muốn đổi từ bên bọn họ thì làm sao bây giờ? Trần Minh Anh vẫn muốn giữ lại bột mì làm chút mì ngon cho người nhà.

“Ơ, mười mấy quả trứng gà à? Rất hào phóng đó, thế này phải để dàng bao lâu chứ? Còn cả mười cân lương thực, con rể nhà ông rất hào phóng.”

“Được rồi, tôi cất đồ xong phải trở về tiếp tục làm việc, không nói nhiều với bà nữa.” Trần Minh Anh nói với thím kia một câu rồi mở cửa dọn đồ vào, ông xin nghỉ cũng chỉ xin một lát mà thôi, cất đồ xong lại phải trở về làm việc.

Trần Minh Anh đặt đồ đạc vào trong phòng mình và vợ, nhìn giỏ đồ này không nhịn được nhớ tới con gái, không biết cô gả đến nông thôn có quen hay không.

Trần Minh Anh cất đồ xong lại trở về làm việc, mà người khu nhà bên này bởi vì thím hàng xóm tuyên truyền, mọi người đều biết chuyện con rể Trần gia đưa quà về nhà cho Trần gia.

“Chỉ tặng hơn hai mươi cân trái cây và mười mấy quả trứng gà? Keo kiệt như vậy sao?”

“Hơn hai mươi cân trái cây cũng rất nhiều, keo kiệt chỗ nào?”

“Đúng vậy, mười mấy quả trứng gà cũng đáng không ít tiền, nhà Lưu Tam ông ngay cả một quả trứng gà cũng luyến tiếc, mười mấy quả trứng gà đã rất nhiều.”

“Hôm nay người Trần gia đều đi làm, con rể họ còn đưa đồ tới à?”

“Mọi người đều biết thân thể Hạ Nguyệt là chuyện gì, dù sao hôm nay trong nhà khẳng định không có người, cô ấy không trở lại, chỉ là để người đàn ông nhà cô ấy đưa đồ về.”

“Cũng không biết nhà lão Trần sao nhẫn tâm như vậy, con gái cưng chiều mười tám năm cứ như vậy gả đến nông thôn, bọn họ cũng không sợ con gái chịu khổ?”

“Bọn họ cũng không muốn gả con gái đến nông thôn mà, nhưng ông cũng phải ngẫm lại trong thành ai nguyện ý cưới cô?”

“Đúng vậy, thân thể Trần Hạ Nguyệt có thể sinh con? Đừng để đến lúc đó đứa bé còn chưa sinh ra, mạng nhỏ của cô đã không còn.”

“Vương Đại Mỹ bà nói chuyện kiểu gì vậy? Có người như bà nguyền rủa người thế sao?”

“Tôi nói có chỗ nào không đúng? Với thân thể rách nát của Trần Hạ Nguyệt, mang thai không phải là muốn mạng của cô ấy sao? Cưới cô ấy, đương nhiên không sinh được con.”

Người nhà bên này ngay từ đầu nghị luận chuyện Trương Trình Xuyên tặng quà nói đến chuyện Trần Hạ Nguyệt sinh con, sau đó đã cãi nhau thân thể Trần Hạ Nguyệt tốt xấu.

“Mấy bà vợ khu nhà này nhàn rỗi không có việc gì tán gẫu gì cho dù là người Trần gia hay là người Trương gia đều không biết, biết cũng sẽ không để ở trong lòng.

Đương nhiên nếu mẹ Trần nghe được có người nói con gái nhà mình không tốt, bà có thể sẽ xông lên cùng người ta xé một trận, nhưng mà bây giờ bà còn đang đi làm, không biết có người sau lưng chửi bới con gái bà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp