[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 16: Hái Hương Quả


1 tháng

trướctiếp

“Ngày mai lúc về con và A Xuyên đi xem có bán đường không, đến lúc đó mua chút về làm mứt hoa quả.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói.

Dù sao hương quả cũng giống như lê, ở niên đại không có tủ lạnh này hẳn là sẽ không dễ bảo quản lắm, vẫn là nấu thành mứt hoa quả thì tốt hơn.

Khi Trương gia bận rộn chia trái cây, làm cơm tối, những người khác trong thôn lại cùng mấy người đại đội trưởng lên núi, đi tới vách núi Ba Tiêu hái trái cây.

Người trẻ tuổi khỏe mạnh trong thôn đều lên núi, trời sắp tối nên không cho phụ nữ và trẻ con đi lên, một đám đàn ông cõng từng giỏ trúc không kém bao nhiêu với giỏ của Trương Trình Xuyên vừa rồi cùng lên núi.

“A Xuyên nói những trái cây này còn rất nhiều, không biết còn bao nhiêu.”

“A Xuyên nói lớn như hai mẫu đất vậy, cũng không biết có thể kết được bao nhiêu trái cây.” 

“A Xuyên nói còn mấy ngàn cân nữa.”

“Nhiều trái cây như vậy sao?” 

“Trái cây ăn rất ngon, lần này A Xuyên thật đúng là làm một chuyện tốt.”

Dọc theo đường đi những người đàn ông này cũng đang thảo luận trái cây, đương nhiên nói nói sẽ nói đến trên người Trương Trình Xuyên, đại đa số người đàn ông không khác tuổi Trương Trình Xuyên lắm đều rất hâm mộ anh.

Trương Trình Xuyên cũng không chỉ là có thể cưới được vợ xinh đẹp trong thành làm cho người ta hâm mộ, cũng chỉ nói việc anh trai chị gái chăm sóc anh thôi, cũng đã làm cho rất nhiều người trong thôn hâm mộ.

Nhưng Trương Trình Xuyên cho dù thanh danh không tốt lắm, không phải là người cần cù gì, nhưng mà nhân duyên lại không tệ lắm. Thanh danh anh không tốt như gì mà hết ăn lại nằm, thích lười biếng, đương nhiên trong số thanh danh xấu thì nhiều nhất chính là anh phải dựa vào anh chị nuôi.

Nhưng tính cách của Trương Trình Xuyên lại vô cùng tốt, thanh niên trong thôn không kém nhiều tuổi với anh rất thích chơi với anh.

Dọc theo đường đi mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã đến vách núi Ba Tiêu bên kia, sau đó đám người này khi nhìn thấy hương quả đều trừng to hai mắt.

“Ông trời của tôi ơi, trái cây này cũng nhiều quá rồi?” Một người trẻ tuổi trong đó chừng hai mươi tuổi vào lúc nhìn thấy đầ cành đầy quả hương quả bị khiếp sợ.

Một người trẻ tuổi khác mười mấy tuổi cũng theo đó kinh ngạc nói, cậu ấy chạy đến dưới dây leo hương quả hái một quả chín lau lau sau đó cắn một miếng, nhất thời bị này hương vị ngọt ngào này lần vào tim.

“Quả này ăn quá ngon.” Thanh niên mười mấy tuổi vẻ mặt hạnh phúc nói.

Những người khác cũng đều lại đây một người hái một quả bắt đầu ăn, bọn họ vừa ăn vừa nhìn hương quả đầy cành, rất kích động.

“Đội trưởng, những trái cây này chúng ta tự mình hái về ăn hay là cầm đi bán? Nhiều trái cây như vậy, chúng ta cũng ăn không hết?”

“Đội trưởng, nếu bán thì có thể bán tới nhà máy thực phẩm trong huyện không? Trái cây này ăn ngon quá.”

“Đội trưởng......”

Một đám người đều rất kích động, bởi vì hương quả sản lượng rất cao, những người này còn phát hiện hương quả không phải cùng chín hết, mà ngoài trái cây chín còn có chút trái xanh biếc còn chưa chín, thậm chí còn có chút trái cây vừa mới mọc ra.

Đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy còn có một ít đóa hoa trong trắng lộ vàng trên những dây leo này, lúc này còn nở hoa, đã nói rõ kỳ ra quả và chín không quá nhanh. 

“Trước hái về đã.” Đội trưởng nhìn nhiều trái cây như vậy cũng rất hài lòng, lúc này tất cả mọi người đều nghèo, hiện tại có loại trái cây này tăng thu nhập, trong thôn bọn họ hẳn cũng có thể kiếm một khoản tiền.

Có đội trưởng lên tiếng, tất cả mọi người vừa gặm hương quả vừa gọn gàng hái trái cây, bọn họ đã tự động tìm tòi ra quả nào có thể ăn 1uar nào còn chưa chín, cho nên mọi người hái rất nhanh.

Rất nhanh giỏ trúc mọi người mang đến đều đã đầy, đội trưởng sau khi thấy những giỏ trúc chứa đầy trước thì chủ để cho một số người cõng về trước, những người còn lại tiếp tục hái trái cây.

Cứ như vậy, tốn thời gian mấy giờ, trời cũng đã hoàn toàn tối xuống, mọi người còn đốt đuốc hái trái cây, cuối cùng cũng đã tới lúc thì mới cùng nhau về nhà.

Mọi người cũng không hái hết trái cây chín, đại khái để lại khoảng một hai trăm cân trái cây chín xem như cho động vật trong núi ăn.

Mà những trái cây còn chưa chín, qua một thời gian ngắn hẳn cũng sẽ chín, đội trưởng và người trong thôn đều rất rõ ràng nên làm như thế nào.

Dù sao đều là nông dân, bọn họ tuy rằng không biết “Phát triển bền vững” nhưng đạo lý dễ hiểu bọn họ vẫn biết.

Cũng vì dự định giữ lại những dây leo này, giữ lại trái cây còn chưa chín trên dây leo để nó tiếp tục sinh trưởng, cho nên lúc mọi người hái trái cây đều rất cẩn thận, không kéo dây leo xuống.

Đêm nay đại đội Vân Hà thật sự rất náo nhiệt, nhất là đứa nhỏ trong thôn đều rất vui vẻ, bởi vì có rất nhiều rất nhiều trái cây.

Đội trưởng và kế toán, cũng chính là Trương Đức Bình, cùngmọi người trong thôn tính toán chút, những trái cây hái về này đại khái có hơn bốn ngàn gần năm ngàn cân.

“Năm ngàn cân trái cây? Nhiều như vậy sao?”

“Nghe nói trái cây này đại khái cũng chỉ rộng hai mẫu đất thôi, mà lại có thể hái về năm ngàn cân trái cây.”

“Oa, nhiều trái cây như vậy có thể bán bao nhiêu tiền chứ?”

“Nói thế nào cũng phải mấy trăm đồng?”

“Trái cây này ăn rất ngon đúng không? Trái cây ngon như vậy hẳn là có thể bán được giá.”

Người trong thôn nghị luận sôi nổi, đều ký thác kỳ vọng vào những trái cây này, hy vọng có thể dựa vào nhiều trái cây như vậy kiếm được tiền.

Đội trưởng và Trương Đức Bình cùng nhau thống kê trọng lượng trái cây hái về, sau đó nói với người trong thôn, “Trái cây là của tập thể, phải giữ lại bán đi đổi lấy tiền. Nhưng cũng không thể bạc đãi mọi người, dù sao cũng là mọi người hái về, không thể để mọi người không được nếm qua mùi vị. Như vậy fdu, một nhà có thể lấy hai ba mươi quả về nhà mình ăn, còn lại đều phải để lại bán.” Dù sao những trái cây này là đồ tự mọc trong núi, không tốn vốn nên cũng không lo lắng cho người trong thôn ăn nhiều sẽ lỗ vốn.”

“Thật vậy sao đội trưởng? Chúng ta có thể cầm trái cây về nhà tự mình ăn à?”

“Đương nhiên có thể. Chỉ là trái cây phải giữ lại bán, cho nên mỗi nhà chỉ có thể lấy hai ba mươi trái.”

“Đội trưởng, không thành vấn đề.”

“Còn một việc nữa, tiền bán những trái này để dành lại, đợi đến cuối năm tính toán rồi mới chia. Cho nên sẽ chia theo công điểm. Quả do A Xuyên tìm được, cậu ấy sẽ được chia một ít công điểm.”

Bởi vì trái cây này là do Trương Trình Xuyên phát hiện, cho nên cho dù sau này anh không đi theo người trong thôn đi hái cũng xem như công lao của anh, chỉ là không có nhiều bằng công lao của những người lên núi hái.

Trương Trình Xuyên không có ý kiến, dù sao anh cũng không phải dựa vào chút công điểm này để sống, có thể được chia công điểm đã rất tốt rồi.

Những người khác cũng không có ý kiến, dù sao công điểm của Trương Trình Xuyên thật đúng là không nhiều lắm, mọi người đều không cảm thấy đội trưởng làm như vậy không công bằng.

Mọi người đều vui vẻ cần hai ba mươi trái cây được chia về nhà, mấy người Trương Trình Xuyên tính toán xong trọng lượng trái cây, sau khi đóng kho hàng thì cũng đi.

Đương nhiên những trái cây này thật sự là quá nhiều, tuy rằng không phải lương thực nhưng cũng rất quan trọng, đội trưởng an bài mấy người trẻ tuổi ở kho hàng bên này trông coi.

Trương Trình Xuyên không có khả năng ở lại trông coi nhà kho, anh lười như vậy làm sao có thể làm chuyện này chứ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp