[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 15: Hương Quả Được Hoan Nghênh


1 tháng

trướctiếp

“Muốn ăn thì tự mình hái, ngay bên vách núi ở thung lũng Ba Tiêu, qua bên kia là có thể nhìn thấy.” Trương Trình Xuyên nói.

“Người già trong thôn đều nói không cho qua bên kia, không nói vách núi, chỉ rắn rết trên núi cũng đã nhiều, nghe nói còn có lợn rừng và báo gì đó.” Trương Thường Quân nhíu mày nói.

‘Không phải là lúc đốn củi không chú ý đi tới bên kia, vừa vặn phát hiện trái cây ngon như vậy sao.” Trương Trình Xuyên cũng có vẻ mặt chính mình không nghĩ tới.

“Nhưng trái cây này ăn cũng quá ngon rồi, lát nữa tôi nói với cha tôi, mọi người cùng nhau lên núi hái.” Trương Thường Quân rất nhanh đã ăn xong hương quả, anh ất suy nghĩ một lát rồi cảm thấy vẫn là nói cho cha mình và mấy trưởng bối trong thôn có tiếng nói biết chuyện.

Dù sao một mình Trương Trình Xuyên hái nhiều đồ như vậy tự mình dùng, vậy sẽ bị nói đào góc tường xã hội chủ nghĩa, nhưng toàn bộ người trong thôn đều hái thì không phải.

“A Xuyên, cậu đang cõng gì vậy?”

“A Xuyên, cậu đi đâu hái nhiều trái cây như vậy?”

Dọc theo đường đi không chỉ có Trương Thường Quân phát hiện Trương Trình Xuyên cõng đầy một giỏ hoa quả lớn, những người khác trong thôn cũng đều nhìn thấy, nhất là trẻ con càng thêm vui mừng đi theo phía sau Trương Trình Xuyên.

Trương Trình Xuyên lại cầm mấy quả, dùng đao củi của mình cắt một quả hương quả thành bốn cánh chia cho đám trẻ đi theo bên cạnh mình.

“Đây là trái cây A Xuyên phát hiện trên núi, ngay bên vách núi ở thung lũng Ba Tiêu.” Trương Thường Quân hỗ trợ giải thích.

“Bên vách núi Ba Tiêu còn có nhiều trái cây như vậy sao? Bên vách núi Ba Tiêu đúng thật rất ít người đi qua.”

Mấy năm nay không có hạn hán, tuy rằng cuộc sống vẫn không tốt lắm, nhưng mọi người cũng rất ít đi tới nơi tương đối nguy hiểm tìm thức ăn, đối với người của đại đội Vân Hà mà nói, vách núi Ba Tiêu bên kia chính là nơi nguy hiểm.

“Quả này đại khái có tầm hai mẫu, tôi hái một giỏ lớn trái cây này cũng không mất bao nhiêu, còn có một đống lớn. Nếu không phải tôi không cầm về được, tôi còn muốn hái nhiều chút.” Trương Trình Xuyên nói.

“Ý của A Xuyên là loại trái cây này còn có rất nhiều sao?” Những người khác nhìn dáng vẻ trẻ con đi theo bên cạnh Trương Trình Xuyên ăn đến say sưa, vừa ăn vừa hô thật ngọt thì phi thường động tâm.

Không nói nhà mình ăn, cho dù hái đi bán cũng có thể đổi không ít tiền. Mặc dù nói bọn họ phía nam bên này có nhiều trái cây, nhưng quả dại và quả tỉ mỉ trồng trọt không giống nhau, bọn họ bên này nhiều nhất chính là quả dại, trái cây tỉ mỉ trồng không có bao nhiêu.

“A Xuyên, tôi về trước nói với cha tôi, lát nữa đi tìm mấy người đội trưởng.” Trương Thường Quân đặt củi ở sân nhà Trương Trình Xuyên, nhận mấy quả hương quả anh đưa tới rồi cười ha hả nói.

“Được, các người muốn hái trái cây thì phải nhanh lên chút, tôi lo lắng qua không bao lâu sẽ có thể sẽ bị động vật trong núi ăn hết, hôm nay tôi có nhìn thấy rất nhiều chim ở bên kia, những động vật khác ăn trái cây còn chưa có tới đâu.”

“Được, tôi đi tìm đội trưởng nói lại.”

Những người khác nhìn Trương Thường Quân, lại nhìn Trương Trình Xuyên, cảm thấy mình đi hái thì tốt hơn, cũng không vây quanh Trương Trình Xuyên nữa, đi theo Trương Thường Quân đi tìm đội trưởng.

Vách núi Ba Tiêu bên kia bọn họ cũng không phải không biết đường đi như thế nào, lại không cần Trương Trình Xuyên dẫn đường, nên sẽ không đứng ở chỗ này chướng mắt.

Trần Hạ Nguyệt vừa mới nhìn thấy một đám người tới nhà bọn họ, lúc này lại nhìn thấy đám người tản đi, nhanh chóng tiến lên giúp Trương Trình Xuyên.

 “A Xuyên, con hái trái cây gì vậy?” Trương Đức Bình cũng vội vàng chạy về giúp con trai tháo giỏ trúc lớn xuống, vừa rồi ông ấy nghe được người trong thôn nói con trai nhà mình hái một giỏ trái cây lớn về, thì nhanh chóng chạy về.

Dù sao hiện tại cũng sắp tan công, cho nên Trương Đức Bình cũng không quan tâm chút thời gian như vậy, nói với đội trưởng một tiếng rồi nhanh chóng trở về.

“Vận may tốt gặp được trái cây ngon, cho nên con hái về.” Trương Trình Xuyên vừa cười vừa nói, cầm một quả đưa cho cha mình, nói, “Cha nếm thử, hương vị rất ngon, vị không khác quả lê lắm, nhưng con cảm thấy so với lê càng ăn ngon hơn.”

Trương Đức Bình đặt trái cây lên quần áo lau lau, sau đó cắn một miếng, nhất thời đã bị trái cây tràn đầy nước trong miệng làm cho kinh diễm.

“Ăn ngon, đúng thật là so với lê còn ngon hơn.” Trương Đức Bình hài lòng nói, “Một giỏ lớn như vậy, để lại chút cho chúng ta tự mình ăn, còn lại đưa cho một chút cho chị cả con bên kia, ngày mai con dẫn theo con dâu về nhà cũng cầm cho nhà vợ con một chút.”

Vốn đầu năm nay kết hôn sẽ rất ít lại mặt, nhưng còn không phải vừa vặn Trương Trình Xuyên hái nhiều hoa quả như vậy về sao? Ngày mai vừa vặn chính là ngày lại mặt về nhà mẹ đẻ, để con trai nhỏ dẫn theo con dâu nhỏ cùng về nhà mẹ đẻ một chuyến vậy.

“Ngày mai con dẫn theo con dâu về nhà, mẹ bảo mẹ con cầm theo một chút trái cây này đến chỗ chị con thăm nó.” Trương Đức Bình nói.

Trương Trình Xuyên gật đầu, chị cả của anh cũng gả đến trên trấn, những năm gần đây đối với người em trai này cũng là không thể chê. Anh chị Trương Trình Xuyên đối xử với anh vô cùng tốt, cho dù đã kết hôn cũng đối xử với em trai này rất tốt.

Đương nhiên chị Trương đối tốt với Trương Trình Xuyên nhưng cũng không vượt qua ranh giới cuối cùng của nhà chồng, chị ấy biết làm người, Trương Trình Xuyên cũng biết làm người, cho nên thái độ của nhà chồng chị Trương đối với Trương Trình Xuyên xem như tốt, cũng không quá oán giận chị Trương là một người chiều em trai.

Lưu Quế Anh cũng rất nhanh đã trở về, nghe Trương Đức Bình nói muốn chia những trái cây này, nhà mình giữ lại ăn một chút, còn lại chia làm hai phần, đưa một phần đến nhà chị Trương, một phần để lại cho hai vợ chồng Trương Trình Xuyên lúc lại mặt mang về, thì cũng nhanh chóng hỗ trợ.

“Thằng cả bên kia quá xa, những trái cây này hẳn không đưa đến chỗ nó được, đáng tiếc.” Khi chia trái cây Lưu Quế Anh cảm thán nói, con trai lớn tham gia quân ngũ ở nơi cách quê nhà rất xa, cho nên những trái cây mới mẻ này không đưa đến chỗ anh ấy được.

Lưu Quế Anh có hơi đau lòng con trai lớn, ánh mắt nhìn hương quả lộ vẻ vô cùng đáng tiếc.

“Có thể nấu trái cây này thành mứt, sau đó gửi đến bên anh cả, mứt hoa quả có thể giữ lâu hơn.” Trần Hạ Nguyệt nói.

Lưu Quế Anh mặc dù có hơi thích lải nhải, nhưng là đối với cô xem như tốt, cũng không có các loại tính nết mẹ chồng hận không thể mài chết con dâu, cho nên Trần Hạ Nguyệt cũng hy vọng có thể ở chung với bà tốt hơn.

Thân như mẹ con thì không trông cậy vào, cô chỉ hy vọng có thể là một người bạn cùng phòng quan hệ tốt chút, mẹ chồng nàng dâu không cần nháo ra quá nhiều mâu thuẫn là được, cô không có tâm tình cũng không có tinh lực đấu trí đấu dũng với mẹ chồng.

“Làm thành mứt hoa quả? Vậy sẽ cần bao nhiêu đường chứ?” Lưu Quế Anh đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới con trai lớn phương xa thì cũng muốn làm mứt hoa quả đưa qua cho anh ấy.

Nhà bọn họ có thể sống tốt như vậy phần lớn đều là bởi vì con trai lớn, Lưu Quế Anh không muốn bạc đãi anh ấy. Bà sẽ không vì con trai lớn quanh năm không ở nhà mà đối xử không tốt với anh ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp