[TN 60] Mang Hệ Thống Nông Trường Xuyên Tới Niên Đại Văn

Chương 14: Hương Vị Ngọt Ngào


1 tháng

trướctiếp

Trần Hạ Nguyệt hòa một ít bột mì sau đó, từ trong không gian lấy hai cái trứng gà đi ra, sau khi hòa hỗn hợp bột mì trứng xong thì ủ mùi, sau đó bắt đầu nấu nước.

Trong nhà không có thịt, Trần Hạ Nguyệt cũng không có ý định làm mì có thịt gì cho Trương Trình Xuyên, nên trực tiếp làm mì cà chua trứng gà là được.

Cô đi tới vườn rau trong sân hái một quả cà chua về, đun nước sôi làm lỏng vỏ cà chua, sau khi cắt miếng rồi xào cà chua chiên trứng gà, làm một hồi thì thêm nước đun sôi.

Lúc nấu canh cà chua trứng gà, Trần Hạ Nguyệt lấy bột mì ra cán mỏng, sau đó cắt thành mì sợi, múc nước canh cà chua trứng gà đã nấu chín ra, lại một nồi nước nấu chín mì sợi, vớt ra bỏ vào trong nước canh. Thêm một hai cọng rau xanh là được, mùi vị rất ngon.

Trương Trình Xuyên ăn vô cùng vui vẻ, cà chua chua chua ngọt ngọt, trứng gà vô cùng thơm ngon, mì sợi cũng vô cùng dài mềm, Trương Trình Xuyên ăn vô cùng sảng khoái.

“Tay nghề của em thật sự rất tốt, so với nhà hàng quốc doanh ở thị trấn làm còn ngon hơn.” Trương Trình Xuyên vừa ăn vừa giơ ngón tay cái khen ngợi cô.

“Cám ơn khích lệ, anh thích ăn là tốt rồi.” Trần Hạ Nguyệt mỉm cười nói, thân là người cầm muỗng đương nhiên thích người khác khích lệ mình làm đồ ăn ngon.

Trương Trình Xuyên rất vui vẻ ăn xong mì cà chua trứng gà, sau đó cầm dao, lưng đeo giỏ trúc lớn lúc mới lên núi lên núi.

Trần Hạ Nguyệt nhìn anh đi cũng không nhàn rỗi, lấy nấm vừa hái về rửa sạch. Nấm hái đều là nấm rất phổ biến, đều có thể dùng nước rửa sạch bùn đất gì đó.

Trần Hạ Nguyệt đặt nấm đã rửa xong ở một bên trong tấm biển trúc phơi nắng, bây giờ vẫn là lúc mặt trời vừa vặn buổi chiều, cho nên phơi nắng chút vẫn được. 

Trần Hạ Nguyệt gần đây không có ý định thường xuyên làm thịt ăn, không nói người trong nhà có thái độ gì, cho dù hàng xóm ngửi thấy mùi thịt cũng sẽ suy đoán nhà bọn họ sao lại sống tốt như vậy, có thể thường xuyên ăn thịt.

Trong lúc Trần Hạ Nguyệt bận rộn rửa nấm, Trương Trình Xuyên đeo gùi cầm dao lên núi. Lộ tuyến con đường vừa rồi anh dẫn theo vợ lên núi, nhưng là khi đến nửa đường anh lại quẹo quá phương hướng khác.

Phương hướng này chính là phương hướng anh vừa mới chỉ vào bảo vợ mình thả hương quả, con đường này chính là đi tới phương hướng vách núi bên kia.

Trương Trình Xuyên vừa dùng đao chặt bỏ những cỏ dại tươi tốt, vừa hướng về mục tiêu mà đi đến, tốn đại khái hơn nửa giờ rốt cục anh cũng đã đến bên vách núi cách không xa.

Vách núi bên này không cao lắm, nhưng cũng rất nguy hiểm, cho nên không có ai qua bên này. Mà hiện tại khoảng cách vách núi bên cạnh còn hơn mười mét, có một mảng lớn trái cây dây leo dài tươi tốt.

Mười gốc hương quả không khác dây leo kém lắm bao trùm đại khái khoảng phạm vi gần hai mẫu đất hơn một mẫu, mà hương quả này không có người dựng giá cho nên đều là leo lên ở chung quanh thân cây hoặc là bụi cây trên, hoặc là có cành trực tiếp dựa vào đất.

Trương Trình Xuyên nhìn hương quả vừa mới thả ra không đến hai giờ đã có chim nhỏ và những động vật khác tới ăn, hài lòng gật đầu, sau đó dùng dao bổ củi chém một sợi dây leo trải ở đáy giỏ trúc.

Dây leo này không chỉ có thể lót quả hương quả này còn có thể xem như là giống để cấy ghép, Trương Trình Xuyên nhìn hương quả đã chín trong nắm tay của mình, không nhịn được hái một quả gặm một miếng.

Màu sắc của vỏ hương quả còn chưa chín có màu xanh biếc, mà vỏ hương quả chín là màu xanh đậu, rất dễ phân biệt.

Sau khi Trương Trình Xuyên ăn một ngụm hương quả, bị hương vị ngọt ngào này làm cho kinh ngạc. Trong giới thiệu nói hương vị của hương quả tương tự như quả lê, nhưng Trương Trình Xuyên lại cảm thấy hương quả ngon hơn lê một chút.

Hơn nữa lượng nước của hương quả rất đủ, Trương Trình Xuyên leo núi lâu như vậy, sau khi ăn một ngụm hương quả đã cảm giác được cổ họng được làm dịu, là một loại trái cây vô cùng giải khát.

Trương Trình Xuyên vừa ăn vừa hái hương quả chín bỏ vào trong giỏ trúc, chờ đến khi anh ăn xong một quả đã hái được hơn phân nửa giỏ.

Trương Trình Xuyên cũng không ăn nhiều, sau khi hái đầy một giỏ thì tìm dây leo khác bện một tấm lưới chắn ở phía trên cùng phòng ngừa hương quả rơi ra, sau đó anh đi tới vách núi cách đó không xa nhìn thử.

Hy vọng người trong thôn lúc lên núi hái quả không nên không cẩn thận rơi xuống vách núi, tuy rằng vách núi không tính là rất cao cũng không phải rất dốc, nhưng không cẩn thận rơi xuống cũng sẽ không cẩn thận mất mạng.

Trương Trình Xuyên nhìn một lát thì trở lại, giỏ trúc trên lưng chứa đầy hương quả, anh dựa theo đường cũ quay trở về.

Đương nhiên Trương Trình Xuyên còn thuận tiện chặt chút củi, dù sao anh cũng dùng việc đốn củi làm cớ lên núi, nếu chỉ cầm theo hương quả xuống núi không cầm theo củi xuống núi, đây không phải rõ ràng nói cho người khác biết mình hướng về phía hương quả sao?

Vẫn là che dấu chút đi, nói là lúc mình đốn củi phát hiện hương quả, thấy không ít động vật nhỏ đều đã ăn hương quả nên mình cũng nếm thử một quả, cảm thấy ăn ngon nên hái về.

Trương Trình Xuyên vì vừa cõng hương quả vừa khiêng củi, lúc xuống núi đã chậm chút, chờ anh xuống núi trở lại thôn thì gặp được các thôn dân tấn làm chiều.

“A Xuyên à, anh đây là cõng gì vậy?” một thanh niên trẻ tuổi khoảng bằng Trương Trình Xuyên tò mò hỏi.

Người trẻ tuổi kia thật sự cực kì hiếu kỳ, phải biết rằng bọn họ trên núi ngoại trừ núi sâu thì bên ngoài đều bị người xung quanh lật khắp, nơi nào còn có nhiều trái cây lớn như vậy?

Huống chi cách thôn bọn họ không xa còn có bộ đội đóng quân, bộ đội thích lên núi huấn luyện dã ngoại gì đó, bọn họ càng thêm quen thuộc với núi, làm sao còn có thể để lại nhiều trái cây như vậy?

“Ở vách núi bên kia phát hiện một loại trái cây, tôi thấy chim và còn vật khác ăn được, gì ăn được tôi cũng phải ăn thử chứ, hương vị không khác quả lê nhiều lắm, ăn rất ngon.” Trương Trình Xuyên đeo vẻ mặt nghiêm túc giải thích nói, “Trái cây ăn ngon như vậy, tôi đương nhiên hái nhiều chút trở về.”

“Anh đã hái hết chưa?” Người thanh niên hỏi.

“Ở đó tràn đầy một đống lớn trái cây, tôi tính toán đại khái cũng có mấy ngàn cân, tôi nào hái xong được?”

“Cái gì? Mấy ngàn cân trái cây? Anh không phải đang gạt tôi chứ?” 

“Ngay ở vách núi bên kia đấy, có người đi lên cũng có thể phát hiện, tôi lừa cậu làm gì?”Trương Trình Xuyên nói, “Được rồi được rồi, tôi cõng nhiều trái cây như vậy trở về cũng mệt chết đi được, không cùng cậu nhiều lời.”

“Không không không, A Xuyên, để tôi giúp anh.” Trương Thường Quân nghe thấy Trương Trình Xuyên nói như vậy, vội vàng nhận lấy củi anh khiêng, hỗ trợ khiêng rồi nói, “A Xuyên, anh cho tôi một quả thử vị, tôi xem anh nói có thật hay không.” 

Trương Trình Xuyên cũng không từ chối, trực tiếp đưa củi cho Trương Thường Quân, sau đó sờ một quả hương quả đưa cho anh ta.

Trương Thường Quân một tay vịn củi trên vai để khiêng, một tay nhận hương quả gặm một miếng, nhất thời bị hương quả trong veo nhiều nước làm cho kinh diễm.

Trương Thường Quân kinh ngạc nói, “A Xuyên anh cho tôi thêm mấy quả, tôi cầm về cho cha mẹ tôi, còn có đứa nhà tôi nếm thử.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp