Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 99


1 tháng

trướctiếp

Tòa nhà mắt thấy sắp hoàn thành, tâm tình Bà nội Nguyễn rất tốt, cho nên không phát hiện bầu không khí bất thường giữa hai đứa nhóc.

Bởi vì từ lâu đã quyết định Nguyễn Kiều Kiều ở gian phòng kia, trong gian phòng kia còn xây thêm một nhà vệ sinh, phòng khác lại không có.

"Kiều Kiều thích không? Đây là phòng cháu, chờ xây xong, bà nội lại mang cháu đến thị trấn mua chút đồ nội thất, sửa soạn phòng Ngoan Bảo cực kì xinh đẹp." Bà nội Nguyễn từng làm tiểu thư địa chủ, nên hưởng thụ cũng đều đã hưởng thụ, cho nên biết làm sao để trang trí cho phòng của bé gái.

Hai năm nay cách mạng cũng không căng thẳng như mấy năm trước, có không ít vạn nguyên hộ, bà cũng tính toán nghĩ biện pháp lấy những thứ mình giấu ra, cải thiện cuộc sống của cả nhà, chủ yếu nhất là phải nuôi dưỡng Nguyễn Kiều Kiều cho tốt.

Nguyễn Kiều Kiều nghe Bà nội Nguyễn có hơi hưng phấn an bài, cũng theo đó tăng thê chút cảm xúc, bắt đầu chờ mong có căn phòng nhỏ của mình, chỉ là —— "Bà nội, sau này Kiều Kiều không thể ngủ với bà à?"

Tình cảm của Nguyễn Kiều Kiều đối với Bà nội Nguyễn, so với bất cứ ai trong Nguyễn gia còn nặng hơn, kể cả Nguyễn Kiến Quốc, cô bé luyến tiếc tách ra ngủ với bà, cô bé thích cùng bà ngủ cùng nhau, ấm áp lại có cảm giác an toàn.

"Sao thế, Tiểu Kiều Kiều luyến tiếc bà nội?" Bà nội Nguyễn bị lời này của cô bé dỗ dành tâm tình cực tốt.

Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, bàn tay nhỏ bé vòng quanh cổ bà, làm nũng: "Bà nội, sau này Kiều Kiều còn muốn ngủ với bà nội."

Bà nội Nguyễn cười đến không khép miệng lại được, chỉ nói: "Được được được, sau này Kiều Kiều muốn ngủ với bà nội, thì đến phòng bà nội, bà nội ngủ ở dưới lầu."

Nói xong, lại bắt đầu chỉ vào mấy vị trí trong phòng, nói muốn bày đồ vật gì đó.

Nói xong lời cuối cùng, bà trực tiếp vỗ tay nói: "Ngày mai rút ra thời gian, chúng ta đi lên trấn một chuyến, cẩn thận chọn." Quay đầu nhìn về phía Hứa Tư vẫn không nói gì, lại nói: "Tiểu Tư muốn cái gì cũng nói với bà nội, bà nội sẽ mua với các cháu."

Nguyễn Kiều Kiều đáp lại: "Kiều Kiều yêu bà nội nhất!"

"..." Hứa Tư phía trước mới được yêu thích nhất, có hơi không có tư vị.

Nhưng lời gì cũng không dám nói, chỉ yên lặng tản ra khí tức u oán trên người mình, ý đồ khiến cho Nguyễn Kiều Kiều chú ý.

Đáng tiếc, Nguyễn Kiều Kiều còn chưa chú ý tới, dưới lầu đột nhiên truyền đến thanh âm kích động của Nguyễn Kiến Quốc: "Mẹ, mẹ mau xuống xem một chút."

Nguyễn Kiến Quốc đứng ở bên cầu thang, trên tay cầm một tờ giấy, vui vẻ nhìn Bà nội Nguyễn trên lầu gọi.

Bà nội Nguyễn đáp một tiếng, buông Nguyễn Kiều Kiều xuống, để cho cô bé tiếp tục nhìn, xoay người đi xuống dưới lầu.

"Đại đội trưởng cũng ở đây." Đứng ở bên cầu thang, nhìn thấy đại đội trưởng Ngô Quốc Khánh đứng bên cạnh, bà chào hỏi một tiếng.

Ngô Quốc Khánh lắc lắc lên tờ giấy trên tay, nhìn về phía bà nói: "Thím Nguyễn, thím mau nhìn xem đây là cái gì." Bởi vì buổi sáng Bà nội Nguyễn mới đến chỗ anh ta hỏi chuyện này, lại không nghĩ tới chuyện này không qua mấy tiếng đồng hồ, cấp trên đã đưa thông báo xuống.

Bà nội Nguyễn hồ nghi nhận lấy tờ giấy anh ta đưa tới, vừa nhìn, nhất thời vỗ đùi, ánh mắt vui vẻ phát sáng: "Đây là sự thật? Đội của chúng ta có được cấp điện không?"

"Chuyện này còn có thể giả?" Đại đội trưởng cười: "Cấp trên đã đưa thông báo xuống, không sai được! Ngài cứ yên tâm đi!" Anh ta quay đầu quan sát tòa nhà mới này của Nguyễn gia, trong giọng nói không kìm được hâm mộ: "Thím Nguyễn, nhà thím đúng lúc thật, nếu bật điện, tòa nhà này... Chậc chậc, ngẫm lại cũng đủ khí phái! Đến lúc đó cũng đừng quên mời cháu uống một ly rượu mừng."

"Ha ha ha ha..." Nguyễn Kiến Quốc sảng khoái cười to, xua tay nói: "Nhất định nhất định, nhưng cũng không cần lúc đó, hiện tại có thể, anh Ngô buổi tối đến nhà em ăn cơm đi, vừa vặn em còn muốn mời những công nhân này, anh Ngô cũng cùng chúng em náo nhiệt."

Đều là bà con trong làng, quan hệ lại thân cận, hơn nữa Ngô Quốc Khánh cảm thấy Nguyễn Kiến Quốc người này nhất định sẽ có tiền đồ lớn, không giống các đàn ông nông thôn khác trong đội, cố ý kéo quan hệ càng thêm thân thiết, lúc này vỗ tay nói: "Được, vậy tôi cũng không trì hoãn, nói như vậy đi, rượu tôi cầm theo, là rượu ngon từ chỗ ông cụ lấy ra, vẫn không nỡ uống, trộm giấu, chúng ta uống một chén."

Bà nội Nguyễn cũng cười nói: "Được, lát nữa thím sẽ đến nhà Nhị Lưu Tử mua chút rượu gạo."

Nhà Nhị Lưu Tử liền kề tòa nhà bọn họ không xa, ở bên cạnh Lý gia, cũng thuận tiện trên đường trở về.

Trong nhà còn có thịt, đồ ăn linh tinh cũng đã mua, không cần mua đồ ăn nữa, chỉ cần uống chút rượu là được. Bà nội Nguyễn có tâm tình tốt, gọi Nguyễn Kiều Kiều đến nhà Nhị Lưu Tử, đoán sẽ có nhiều người, trong khoảng thời gian này người khác cũng tận tâm tận lực, bà một hơi mua hai cân rượu gạo trở về, tính toán thưởng cho những công nhân kia.

Buổi trưa bữa cơm này tùy tiện ứng phó cho qua, chủ yếu là bữa tối kia.

Ăn cơm trưa xong, Bà nội Nguyễn bắt đầu chuẩn bị đồ ăn, hôm nay Ngô Nhạc vừa vặn nghỉ ngơi, từ trấn trở về, giúp đỡ cùng bà chuẩn bị.

Mấy cậu nhóc tan học trở về, biết buổi tối có bữa cơm ngon ăn, đều rất vui, hơn nữa những đồng bọn nhỏ khác trong thôn, một đống người kéo nhau đi đến nhà mới.

Nguyễn Kiến Quốc gọi công nhân nghỉ ngơi, vừa dặn dò mấy cậu nhóc chú ý an toàn, bởi vì còn chưa có cửa sổ, sợ bọn họ ham chơi từ lầu hai trèo ra ngoài.

Nguyễn Kiến Đảng đi bên cạnh anh, người gầy đi rất nhiều, nhưng chân cơ bản đã tốt, cũng không lưu lại di chứng gì, chỉ là biểu tình trên mặt có vẻ u ám, ánh mắt quét qua bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng khiến người ta chán ghét kia, tâm tình lúc này mới tốt hơn một chút.

Nguyễn Kiến Quốc biết cậu đang nhìn cái gì, vỗ vỗ bả vai cậu, nói: "Đi thôi, cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên ở đó."

Nguyễn Kiến Đảng gật đầu.

"Anh tư, gian phòng này là của anh và anh cả đúng không?" Nhóc Mập Mạp đứng ở bên cạnh Nguyễn Kiệt, chỉ vào gian đường phía đông trong ba gian phòng, trong giọng nói đều là hâm mộ, cậu cũng muốn ở nhà lầu, rất khí phái.

Ba gian phòng trên lầu có quy cách không khác nhau lắm, chỉ trừ Nguyễn Kiều Kiều có thêm một nhà vệ sinh, những người khác đều không khác lắm.

Tâm tình Nguyễn Kiệt cũng rất vui vẻ, nhìn căn phòng cậu bé chỉ vào, vừa định nói chuyện, nghe được Nguyễn Kiều Kiều bên kia nói: "Đó là của anh Tư, phòng của anh cả và anh tư là phòng này."

Nguyễn Kiều Kiều nhớ rõ phản diện nhỏ đã chỉ định, gian phòng phía đông kia là của cậu.

"Vậy gian phòng bên này cũng không tệ." Nguyễn Khánh nói, Nhóc Mập Mạp gật đầu theo, cậu cũng muốn ở lại nhà lầu.

Nguyễn Kiệt thấy mấy anh em nhà mình đều rất hâm mộ, nên vung tay lên, rất là hào phóng nói: "Việc này có cái gì, về sau các en nghĩ học, đều đến đây!"

"Thật sao?!" Ánh mắt mấy cậu nhóc nhất thời sáng lên.

Nguyễn Kiệt khẳng định gật gật đầu.

Mấy cậu nhóc không có quan hệ thân thích gì với Nguyễn gia, cũng chỉ có thể hâm mộ ghen tị hận.

Vây quanh mấy gian phòng trên lầu dạo quanh vài vòng, cho đến dưới lầu truyền đến một trận tiếng rao bán, là tới bán kẹo đinh đinh.

Kẹo đinh đinh là loại kẹo phổ biến nhất ở nông thôn hiện nay, cách làm cũng mộc mạc đơn giản, bán không đắt, khi làm ra thường là một miếng rất lớn, lúc bán phải dùng búa nhỏ gõ xuống, đinh vang lên đinh đang đang, cho nên gọi là kẹo đinh đinh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp