Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 98


1 tháng

trướctiếp

"Về nhà." Cậu nói, đồng thời cúi xuống để lấp đầy hang động.

Nguyễn Kiều Kiều là một người không giấu được lời, trên đường trở về hỏi cậu: "Anh Tư, bên trong anh còn đặt cái gì nữa? Sao mà em như thể ngửi thấy mùi trái cây?"

Khứu giác Nguyễn Kiều Kiều hiện tại không mẫn cảm như kiếp trước, hơn nữa trong sơn động nhỏ kia có mùi bùn đất, tuy rằng cô bé hoài nghi, nhưng cũng không dám khẳng định.

Hứa Tư dắt tay cô bé, thân thể cứng đờ.

Đây rõ ràng là biểu hiện chột dạ, Nguyễn Kiều Kiều càng thêm hoài nghi.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ coi là thức ăn cậu giấu đi, dù sao trước kia cậu sống rất không tốt, có thể vẫn không có cảm giác an toàn, hy vọng giấu chút thức ăn để bảo đảm cuộc sống sau này của mình.

Nếu như thật sự là trái cây, vậy hẳn là lúc cậu vào núi trước hái.

Cô bé lắc lư tay cậu, nhỏ giọng thương lượng: "Anh Tư, em không ăn trái cây của anh, nhưng sau này anh vào núi sau, nhìn thấy cây ăn quả, có thể giúp em đào mấy cây nhỏ trở về không? Em muốn trồng trong sân, đợi khi nó lớn lên, em sẽ có rất nhiều trái cây để ăn."

Nguyễn Kiều Kiều càng nói đến phía sau, thanh âm càng vui vẻ, ánh mắt vui mừng híp lại thành một khe hở, phảng phất như đã nhìn thấy ngày sau hạnh phúc khi có rất nhiều trái cây để ăn.

Hứa Tư đi phía trước lại ngừng lại.

Dừng trước cửa sau, quay đầu nhìn cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, còn mang theo chút thương cảm.

"Làm sao vậy?" Nguyễn Kiều Kiều bị cậu nhìn thấy tim đập thình thịch, nháy mắt mấy cái, suy nghĩ những gì mình vừa nói, hình như không có chỗ nào nói sai chứ nhỉ?

"Anh không muốn?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi, cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn, tuy rằng mất mát, nhưng vẫn nói: "Vậy quên đi, anh Tư không muốn thì thôi, không sao."

"Không có, không muốn." Hứa Tư lo lắng biện giải, tựa như có hơi không muốn nói lời nào, nhưng thấy Nguyễn Kiều Kiều hiểu lầm mình, cho rằng mình giấu thức ăn không muốn cho cô bé ăn, có vẻ có hơi tổn thương.

Chỉ có thể phun ra bí mật ẩn giấu của mình.

"Bên trong có trái cây, rất nhiều, khỉ tặng."

Thì ra, từ rất lâu trước đây, trước khi đàn khỉ bắt Nguyễn Kiều Kiều đi, con khỉ ở núi trước đã bắt đầu đưa trái cây cho Nguyễn Kiều Kiều, mỗi lần những trái cây kia đều được đưa đến sân sau Nguyễn gia, chỉ là người Nguyễn gia không đụng phải, đã bị cậu cướp đi.

Cậu từ khi sinh ra đã thích ăn thịt nên không quan tâm đến trái cây.

Nhưng cậu không thích những sinh vật khác đưa đồ ăn cho cô bé, đó là chuyện của mình cậu thôi, vì vậy nên cậu chôn những trái cây kia đi.

Chỉ là không nghĩ tới sau đó lá gan của những con khỉ kia lại lớn như vậy, trực tiếp bắt cô bé đi.

Sau khi cậu mang cô bé về, những con khỉ kia còn đưa trái cây cho cô bé ăn, nhưng vẫn bị cậu giấu đi...

Lại không nghĩ tới mình cẩn thận cất giữ bí mật mấy tháng, cuối cùng lại ở trong câu nói "Thích nhất" của Nguyễn Kiều Kiều lộ ra.

Nguyễn Kiều Kiều sững sờ nhìn Hứa Tư, hơn nửa ngày sau mới tiêu hóa những lời cậu nói là có ý gì.

"Anh Tư..."

"Đừng tức giận." Hứa Tư sốt ruột nhìn cô. bé

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Cô bé không tức giận, cô bé chỉ bị sốc.

Thứ nhất không nghĩ tới những con khỉ kia còn có thể đưa trái cây cho cô bé ăn, xem ra thật sự coi cô bé là khỉ con, tuy rằng cô bé cảm thấy mình rất đẹp, tuyệt đối không giống khỉ.

Thứ hai không nghĩ tới, Hứa Tư thế mà sẽ giấu đi những trái cây kia.

Thật ra cô bé có thể cảm giác được, mức độ quan tâm cô bé của nhân vật phản diện nhỏ này, tựa như có hơi... Đi chệch khỏi quỹ đạo...

Sự bướng bỉnh này ở một mức độ nào đó, có vẻ hơi bệnh hoạn.

Chỉ là trước kia mỗi lần cô bé đều cố ý xem nhẹ, không quá mức để ý, nhưng hiện tại, cô bé không thể không coi trọng.

Nhân vật phản diện nhỏ này...

Tâm tình Nguyễn Kiều Kiều rất phức tạp.

"Đừng tức giận..." Nhìn Nguyễn Kiều Kiều vẫn nhìn mình không nói lời nào, ánh mắt biến đổi vài lần, mặt Hứa Tư cũng đã trắng bệch theo, cậu thật cẩn thận kéo tay cô bé, sợ bị cô bé hất ra như lần trước.

Cũng may, Nguyễn Kiều Kiều cũng không như vậy.

Cô bé chỉ đặt con sói nhỏ dưới bụng cừu cái ở hậu viện, nhìn nó thuần thục uống sữa, lúc này mới nói với Hứa Du: "Trái cây bên trong thối rồi sao?"

Hứa Tư lắc đầu, thối thì cậu sẽ vứt đi, để chim nhỏ ăn hết, xem như là hủy thi diệt tích.

Không bị hư, cậu sẽ tiếp tục giấu cho đến khi thối.

"Vậy chúng ta lấy ra đi." Nguyễn Kiều Kiều nói, nhiều trái cây như vậy, lãng phí thật đáng tiếc, cô bé nhớ rõ những quả trái cây con khỉ kia cho cô bé đều rất ngon, vừa lớn vừa đỏ, còn rất ngọt ngào.

Hứa Tư rũ mí mắt xuống, biểu tình có hơi không tình nguyện, nhưng sợ Nguyễn Kiều Kiều tức giận, vẫn theo cô lấy toàn bộ trái cây ra.

Thứ này không lấy không biết, cầm vào tay giật nảy mình! Thế mà phải có hai chậu, đại bộ phận là đào và táo, còn có một ít trái cây Nguyễn Kiều Kiều không biết tên, nhưng không thể nghi ngờ đều rất to và mong.

Những con khỉ này thật là tốt.

Nguyễn Kiều Kiều cười tủm tỉm đếm những trái cây này, có hai ba mươi quả, trong nhà mỗi người cũng có thể chia một qua.

Nguyễn Kiều Kiều không có khí lực gì, nhưng khí lực Hứa Tư rất lớn, chia làm hai lần mang toàn bộ trái cây vào phòng bếp Nguyễn gia, Nguyễn Kiều Kiều sợ người khác đột nhiên đi vào, quá khiến người ta chú ý, dùng mũ rơm treo trên tường che lại, lúc này mới yên tâm đi đầu thôn tìm Bà nội Nguyễn.

Căn nhà ở cổng làng đã cơ bản hoàn thành, những ngày này bà nội Lâm đều đi qua xem có còn chỗ nào cần sửa chữa không.

Lúc Nguyễn Kiều Kiều đến, Nguyễn Thị Thị đang ở trong phòng bếp dưới lầu, chỉ vào bếp bảo Nguyễn Kiến Quốc xây một lò nho nhỏ, sau này bà dùng nấu một ít canh cho Nguyễn Kiều Kiều.

Dù sao hiện tại Nguyễn gia không thiếu thịt ăn, canh gà cũng tùy thời có thể ăn được.

Nguyễn Kiến Quốc ghi những nhắc nhở của bà vào quyển sổ nhỏ, khóe mắt nhìn thấy hai đứa nhỏ tới, lập tức buông quyển sổ xuống, tươi cười nghênh đón, ôm Nguyễn Kiều Kiều đi ở phía trước.

"Ngoan Bảo đã dậy rồi, ăn sáng chưa?"

Nguyễn Kiều Kiều ôm quanh cổ anh, giống như thường ngày trước tiên hôn anh một cái, lúc này mới trả lời: "Ăn rồi, bà nội, Kiều Kiều muốn lên lầu xem phòng."

"Được, đợi lát nữa, bà nội dẫn cháu đi." Bà nội Nguyễn nói, hiện tại trên lầu còn có rất nhiều dụng cụ chưa được thu dọn, hai đứa bé đi lên, bà sẽ thấy lo lắng.

Bà dặn dò Nguyễn Kiến Quốc vài câu, xác định không còn gì muốn nói, lúc này mới từ trong lòng anh ôm Nguyễn Kiều Kiều ra, đi lên lầu.

Hứa Tư yên lặng đi theo phía sau, tâm tình có hơi sa sút.

Nguyễn Kiều Kiều kỳ thật không tức giận với cậu, cô bé nào tức giận như thế, tâm tình cô bé chỉ là có hơi phức tạp, mơ hồ có một loại cảm giác, có phải cô bé chuyển dời sự cố chấp của phản diện nhỏ từ trên người nữ chính dẫn lên người mình hay không?

Cô bé không biết.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nên đối mặt với cậu như thế nào, chỉ có thể lặng lẽ trốn ở trong ngực Bà nội Nguyễn, vụng trộm xuyên qua bả vai của bà nhìn cậu, nhưng phản diện nhỏ rất nhạy bén, mỗi lần cô bé chỉ cần nhìn qua, cậu lập tức sẽ nhìn lại, hại cô bé cũng không dám nhìn.

Cô bé không nhìn, tâm tình Hứa Tư càng thêm tối tăm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp