Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 100


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Kiệt thò đầu ra khỏi cửa sổ còn chưa đóng lại, nhìn người bán bên ngoài hét lên: "Chờ một chút, chúng cháu muốn mau kẹo."

"Được." Người bán đáp một tiếng, dừng bước, ngửa đầu nhìn tòa nhà trước mắt, ánh mắt mang theo ánh sáng, tòa nhà khí phái như vậy, bên trong khẳng định cũng là người có tiền.

Mọi người chạy xuống, nhìn thấy trước lầu có một ông bác năm sáu mươi tuổi, trên vai gánh một cái gánh phẳng, hai bên đều là giỏ, trong giỏ phủ vải màu trắng.

Ông bác nhìn thấy một đám nhỏ đi xuống, vội vàng xốc vải lên trên giỏ, lộ ra kẹo Đinh Đinh bên trong.

Nguyễn Kiều Kiều còn là lần đầu tiên nhìn thấy, có hơi tò mò nhìn xung quanh.

Ông bác thấy cô bé đáng yêu, bộ dạng phấn nộn, ăn mặc cũng tốt hơn nhà khác rất nhiều, nên nặn một khối kẹo tán nho nhỏ đưa cho cô bé, cười nói: "Bé gái ăn thử xem, có ngọt hay không."

Nguyễn Kiều Kiều cười tủm tỉm nói một câu cảm ơn, rồi nhận lấy, bỏ vào miệng, nếm được vị ngọt, cảm thấy hương vị rất tốt.

"Cho cháu ba hào. Không, 5 hào!" Nguyễn Kiệt vươn năm ngón tay ra, khí phách nói với ông bác.

Nói xong, lại lôi kéo mấy cậu nhóc Nguyễn gia đi sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Trên người anh chỉ có hai hào, trên người các em có không? Lát nữa anh sẽ trả lại cho các em."

Nguyễn Dực và Nguyễn Phong gật đầu, đều từ trong túi áo móc ra một hào, Nhóc Mập Mạp cũng móc ra một hào, vừa vặn góp thành năm hào.

Nguyễn Dực nói: "Không cần trả lại, mua kẹo cho em gái ăn."

Nguyễn Phong cũng phụ họa theo.

Nhóc Mập Mạp sợ bỏ lỡ cơ hội biểu lộ lòng trung thành, đầu nhỏ gật đầu liên tục.

Nguyễn Dực thấy vậy cũng không có gì bất ngờ, bởi vì nhà bọn họ quả thật đều như vậy, có tiền sẽ muốn mua đồ ăn ngon cho em gái, đây là thói quen hình thành nhiều năm.

Cậu đưa số tiền thu thập được cho ông bác bán đường: "Ông à, cho chúng cháu mau năm hào."

"Được." Lão gia gia bắt đầu cầm gõ, gõ kẹo đinh đinh, khó có được gặp được một vị khách nhỏ hào phóng như vậy.

Mấy đứa nhỏ bên cạnh trên người cũng có tiền lẻ, cũng nhao nhao mở miệng mua kẹo, muốn hai xu hoặc năm u, không có tiền cũng chỉ có thể âm thầm nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm kẹo, mắt cũng không chớp một cái.

Ông bác gõ kẹo đinh đinh xuống rồi cân, cảm thấy không đủ, lại thêm mấy khối nhỏ vào trong, lúc này mới dùng hai tờ giấy đường tách ra bọc lại.

"Ông giúp cháu gõ nát thêm chút, như vậy chúng cháu dễ chia." Nguyễn Kiệt nói.

Ông bác nhìn mấy anh em bọn họ một cái, gật gật đầu, lại tháo lớp bao gõ vài cái, chia làm rất nhiều mảnh vụn nhỏ, hỏi cậu: "Như vậy có được không?" "

Nguyễn Kiệt đáp một tiếng, nhận lấy giấy bọc kẹo, miếng đầu tiên đưa cho Nguyễn Kiều Kiều: "Em gái ăn."

Mấy cậu nhóc khác cũng không cần hỏi, tự động lấy.

Nguyễn Kiều Kiều ăn đến mức hít mắt lại, cảm giác hàm răng của mình cũng dính theo, biểu tình nhỏ nhắn có hơi lấp lánh.

Sau khi mấy anh em Nhà họ Nguyễn mỗi người đều ăn một miếng, Nguyễn Kiệt nhìn thấy những đứa trẻ khác xung quanh trông mong nhìn vào những viên kẹo khác trong túi giấy trong tay cậu, nhíu mày, bọc lại phần kẹo còn chưa động, đặt vào trong ngực Nguyễn Kiều Kiều: "Em gái, em mang về trước, để bà nội cất đi, sau này em chậm rãi ăn."

"Ha ha, cậu nhóc còn rất thương em gái." Ông bác còn đang cân kẹo cho người khác, nghe vậy cười trêu ghẹo nói.

Nguyễn Kiệt trả lời: "Đương nhiên, em gái là bảo bối nhà chúng cháu."

Lão gia gia cười ha hả, cảm thấy mấy anh em này rất thú vị.

Nguyễn Kiều Kiều còn đang đọ sức với đường dính trong răng mình, nghe vậy, chỉ mơ mơ màng màng gật gật đầu, ôm giấy đường đi ra ngoài, Nguyễn Kiệt lo lắng một mình cô bé trở về, phái Nhóc Mập Mạp đi theo trở về.

Trên đường trở về, Nguyễn Kiều Kiều nhe răng trợn mắt, không thể làm gì với kẹo dính vào răng, nếu không phải tay bẩn, cô vé còn thật sự muốn trực tiếp dùng tay cào vào.

Cô bé đi không yên lòng, Nhóc Mập Mạp bên cạnh thì ăn rất nghiêm túc, cậu cái gì cũng thích ăn, cũng không lựa chọn quá.

Hai anh em đều không chú ý chung quanh, cho nên chờ có người đột nhiên từ dưới mái hiên bên cạnh vọt ra, trong tay cầm một nắm đất ném lên mặt bọn họ, bọn họ không có chút phòng bị.

Nhất là Nguyễn Kiều Kiều, cô bé đi ở bên kia, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô bé theo bản năng nhìn qua, số đất kia toàn bộ quăng lên mặt cô bé, cô bé cả kinh lập tức nhắm mắt lại, nhưng vẫn có không ít đất lọt vào mắt, rất đau.

Cô bé cũng không thấy rõ người tới là ai, tiếp theo đã cảm giác mu bàn tay bị đau, giống như là có người hung hăng nắm lấy trên mu bàn tay cô bé, còn cướp kẹo mà cô bé đang cầm.

Trước mắt một mảnh tối tăm, còn cực kì đau, nước mắt sinh lý của Nguyễn Kiều Kiều bị tuôn ra.

Cái miệng nhỏ nhắn méo mó, theo bản năng sờ soạng sang bên cạnh gọi: "Anh, đau..."

Nhóc Mập Mạp đứng ở phía sau cô bé, cũng bị ảnh hưởng, nhưng bởi vì khoảng cách tương đối xa hơn, không nghiêm trọng như cô bé, cậu thấy rõ người cướp đường là ai, nhìn thấy kẹo của em gái chẳng những bị cướp, còn bị làm cho khóc, kẹo trong tay còn chưa nhét vào miệng, lửa giận lên đầu, đã ngao một tiếng nhào vè phía người cướp kẹo kia.

"Mày là thằng chó hoang, dám bắt nạt em gái tao, xem tao có đánh chết mày không!"

Trong mắt cậu bé cũng có bụi đất, nhưng lúc này cũng bất chấp, ngao ngao xông lên, lợi dụng ưu thế cân nặng đa đẩy đối phương ngã xuống, cũng không xem người tới là ai, nắm chặt nắm đấm đập loạn một trận.

Đối phương nhìn sơ qua tuổi tác không khác cậu lắm, vóc dáng cũng không khác lắm, nhưng cân nặng lại xa xa không bằng, bị đánh nằm sấp trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy nổi, chỉ ô ô kêu lên, cho dù như vậy, cũng gắt gao ôm kẹo trong ngực không chịu buông ra.

"Anh..." Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt lại, chỉ có thể nghe được thanh âm, cũng không biết là ai kêu đau, sợ là Nhóc Mập Mạp bị đánh, sốt ruột sờ soạng về phía trước, lại không cẩn thận đá vào một khối đất nhô lên, bụp một tiếng ngã xuống đất, dập vào răng cửa, đầu óc đau ong ong.

Đau mắt cộng thêm đau miệng, làm cho cô bé trong thời gian ngắn không nhịn được, oa một tiếng đã khóc lên, mèo này cực kì đau đấy!

"Không sao chứ?" Cũng không biết là ai đỡ cô bé dậy.

Cô bé sốt ruột ngửa đầu, muốn mở mắt, nhưng ánh mắt quá đau, căn bản không mở ra được, cảm giác trong miệng cũng mặn, dùng đầu lưỡi liếm một cái, cảm giác được chỗ răng cửa có một lỗ hổng.

Cả người cũng bị ngây ra.

Cô bé không phải dập mất răng cửa đấy chứ?!

"Đừng khóc, đừng khóc, anh mang em về." Hứa Tiêu nhìn hai người bên kia còn đang đánh nhau, không để ý, chỉ nhỏ giọng trấn an đứa nhỏ bên cạnh.

Cậu biết cô bé là cô cháu gái được yêu thương nhất Nguyễn gia, bình thường được chín anh trai nâng lên trong lòng bàn tay thương yêu, vĩnh viễn được ăn mặc quần áo sạch sẽ, xinh đẹp sáng ngời, chói mắt như một cô công chúa nhỏ, ấn tượng của cậu đối với cô bé vẫn rất sâu sắc, không nghĩ tới hôm nay lại thảm như vậy.

Cậu cao hơn cô bé nửa cái đầu, thân thể cũng khá cường tráng, siết eo cô bé muốn ôm cô bé dậy: "Anh đưa em về."

"Không cần, không muốn, anh trai, anh trai..." Nguyễn Kiều Kiều giãy giụa trong lòng cậu ấy, gọi Nhóc Mập Mạp.

Bên kia còn đang khóc lóc, cô bé cũng không biết rốt cuộc là ai bị đánh, làm sao có thể trở về trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp