Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 97


1 tháng

trướctiếp

Hôm nay ăn cháo thịt, phía trên rưới mấy giọt dầu thơm, vài giọt nước tương, một chút hành hoa, khuấy một chút thì rất là thơm, Nguyễn Kiều Kiều vốn còn muốn hỏi sói con đã đi đâu, nhưng nhìn thấy đồ ăn đã ngay lập tức cảm thấy đói bụng, cầm thìa nhỏ ăn trước.

"Anh Tư đã ăn chưa?" Khóe miệng còn dính chút thịt bằm, cô bé hỏi Hứa Tư.

Hứa Tư gật đầu, từ trong túi lấy khăn tay ra, cẩn thận lau vết bẩn trên khóe miệng cô bé.

Nghe thấy Hứa Tư đã ăn, Nguyễn Kiều Kiều yên tâm, nghiêm túc ngồi ăn, sau khi ăn xong, bưng chén muốn đưa về phòng bếp, nhưng Hứa Tư cầm cất trước khi cô bé làm, lúc trở về, trên tay còn cầm theo một quả đào.

Đây là một quả đào vừa chín sáng nay, mọc ở trên đỉnh cây đào, Hứa Tư sợ chim sẽ ăn mất, trời vừa mới sáng đã trèo lên hái xuống, rửa sạch sẽ rồi đặt ở trong phòng bếp.

Mấy cậu nhóc Nguyễn gia cũng thấy được, nhưng cũng không có tâm tư ngấp nghé, ngay cả Nguyễn Khánh nhỏ nhất cũng biết, tất cả đồ đạc của Nguyễn gia, thứ tốt nhất, đầu tiên đều phải cho em gái ăn.

"Chín rồi à!" Nguyễn Kiều Kiều nhìn quả đào chín mừng rỡ không thôi, hiện tại nhà nông không có gì để ăn, quả này đã được ô bé trông ngóng mấy ngày.

"Ừm." Hứa Tư gật đầu, đưa quả đào to bằng nắm tay cho cô.

Nguyễn Kiều Kiều ngửi thấy mùi trái cây kia, nước miếng cũng muốn rớt xuống, cầm đào hung hăng cắn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại.

Hứa Tư cả kinh, tay duỗi ra ngoài, nâng cằm cô bé lên: "Nhả ra!"

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm nuốt đào vào, sau khi nuốt vào, lại cắn một miếng, lần này cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, chua chua ngọt ngọt, tuy rằng không ngọt như lần trước cô bé ăn đào mật, nhưng cũng có hương vị khác.

Cô bé đặt quả đào trước mặt Hứa Tư: "Anh Tư cũng ăn, ngon lắm."

Bây giờ chuyện Hứa Tư thích nhất chính là cùng ăn đồ ăn với cô bé, chuyện này sẽ khiến cậu có cảm giác thân mật và thỏa mãn giống như kiếp trước.

Cậu cũng cắn theo chỗ cô bé mới cắn, lông mày nhíu lại với nhau.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao cô bé lại nhăn cả khuôn mặt nhỏ nhắn, quả này rất chua!

Cậu nuốt thịt đào, nhìn bộ dáng hưởng thụ khi ăn của cô bé, cả người đều mơ mơ màng màng, cô bé thích ăn? Chua như vậy cũng thích?

Hứa Tư không hiểu, nhưng trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm, sau này nên săn càng nhiều con mồi đổi tiền, mua cho cô bé thật nhiều trái cây!

Sau đó Nguyễn Kiều Kiều lại cho Hứa Tư ăn, Hứa Tư cũng không ăn nữa, cậu vẫn thích ăn thịt hơn.

Nguyễn Kiều Kiều thấy cậu không ăn, cũng không khách khí, cầm đào một mình ăn, cho đến khi chỉ còn lại hạt đào.

Cô bé nhìn hạt đào trong tay, nhớ tới lúc bị khỉ bắt đi, bọn họ cho cô ăn hoa quả, không khỏi có hơi tò mò, những thứ đó đều là trái cây của núi trước sao?

Không biết sau này có cơ hội đi vào hay không, mang mấy cây ăn quả ra trồng trong sân, về sau có thể có rất nhiều rất nhiều trái cây để ăn.

Nguyễn Kiều Kiều vui vẻ nghĩ, đảo mắt nhìn thấy con ngươi Hứa Tư phiếm lục quang, đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn bị mình quên mất.

"Anh Tư, sói con đâu? Buổi sáng dậy em không thấy nó. Nguyễn Kiều Kiều nghi hoặc hỏi, xoay người bắt đầu tìm trong phòng.

Hứa Tư mím môi không trả lời.

Nguyễn Kiều Kiều dạo một vòng trong phòng, còn gọi hai tiếng Thịt Thịt, lại đi sân sau nhìn thoáng qua, cũng không tìm được sói nhỏ, nhất thời nghi hoặc, đi tới trước người Hứa Tư còn đứng trước cửa không nhúc nhích.

Miệng Hứa Tư mím thành một đường thẳng, hơi quay đầu, tựa như không dám nhìn ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều.

"..." Nguyễn Kiều Kiều híp mắt, khom lưng nghiêng đầu đi đến trước mặt cậu, lần này Hứa Tư không có chỗ trốn, chột dạ trong mắt bại lộ không sót một chút nào.

"Anh Tư" Nguyễn Kiều Kiều kéo dài thanh âm gọi.

Hứa Tư dứt khoát ngước mắt nhìn cô bé: "Không thích, tiễn đi."

"!" Nguyễn Kiều Kiều.

"Anh tiễn Thịt đi?!"

Hứa Tư gật đầu, nhìn Nguyễn Kiều Kiều tựa như đang rất mất hứng, vội vàng thêm một câu: "Nó về nhà."

"Anh Tư gạt người!" Nguyễn Kiều Kiều tức giận nhìn cậu: "Anh đưa nó đi đâu, anh mau mang về, nếu không em sẽ tức giận, sẽ rất tức giận!"

Hứa Tư rũ mắt xuống, vẫn không nhúc nhích.

Cậu hối hận vì lại dùng con sói khác chiếm tầm mắt của cô bé.

Ngay cả khi cô bé không nhớ chuyện trước đây, cũng không quan trọng.

"Anh Tư..." Giọng Nguyễn Kiều Kiều mềm nhũn, ôm lấy cánh tay gần mình, lắc lư trái phải, giọng nói nũng nịu: "Anh Tư, anh mang nó về, được không, có được không."

"Anh Tư, anh Tư là tốt nhất rồi, Kiều Kiều thích nhất anh."

Đây hiện tại là thủ đoạn sở trường nhất của Nguyễn Kiều Kiều dỗ dành mấy anh trai, chỉ cần không có anh trai khác ở đây, cô bé đều sẽ nói thích nhất một người anh nào đó, mỗi lần đều có thể dỗ dành mấy anh trai đến mức tìm không thấy nam bắc, muốn cái gì cho cái đó.

Hứa Tư vẫn bất động như núi, chỉ là lỗ tai nhỏ dưới mái tóc lặng lẽ đỏ lên.

Cậu liếc mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, thấy cô bé đang chớp chớp mắt nhìn mình, đôi mắt to ngập nước trong suốt, bên trong đều là mình, tràn đầy mình...

Giống như có thứ gì đó thoáng đụng vào ngực...

Tai cậu đỏ bừng bỏ qua tầm mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Một tiếng ừm này, cũng không biết là chỉ là cậu biết cô bé thích cậu nhất, hay là nguyện ý mang sói con về.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều coi ý cậu là ý thứ hai, nhất thời vui vẻ kéo tay cậu lại, lại liên thanh vỗ mông ngựa cậu, dỗ dành cho khóe miệng Hứa Tư cũng đã nhếch lên.

Choáng váng dẫn cô bé tới căn cứ bí mật mình vẫn luôn cất giấu.

Nguyễn Kiều Kiều một đường nghi hoặc bị Hứa Tư dắt đến sân sau Hứa gia, bên cạnh vị trí phía sau núi.

Hứa Tư để cho cô bé đứng ở một bên, tự mình động thủ kéo mấy đống cỏ dại ra, lại đẩy ra một ít đất tản, cho đến khi bên trong lộ ra sơn động nhỏ, không tính là lớn, nhiều lắm có thể chứa hai người.

Thứ này là?

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên sáng lên, nhớ tới có một lần khi cô bé đi con đường nhỏ ở sân sau này, tựa hồ đã nhìn thấy cậu ở chỗ này chôn cái gì đó, chẳng lẽ lúc ấy cậu đã có cái sơn động nhỏ này rồi?

Cô bé chờ mong nhìn vào trong sơn động, quả nhiên đối diện với một đôi mắt sói xanh biếc, sói con vốn nằm sấp, mắt mở to, rất cảnh giác nhìn chằm chằm bên này. Khi nhìn thấy cô bé, cảnh giác trong mắt sói con trong nháy mắt biến mất, đứng lên, giương cổ nhỏ tựa như muốn kêu một tiếng, nhưng bị ánh mắt Hứa Tư trừng qua, lập tức uất ức vùi đầu nhỏ, chỉ từ trong cổ họng phát ra từng tiếng nức nở.

"Anh Tư, không phải anh nói nó về nhà à?" Nguyễn Kiều Kiều cố ý hỏi.

Hứa Tư đối mặt với sự trêu ghẹo của cô bé, cũng không thèm để ý, trả lời: "Ngày mai đưa đi." Hôm nay cậu không có ý định vào trước núi săn thú, nhưng lại mất hứng nó chiếm dụng ánh mắt của Nguyễn Kiều Kiều, cho nên sáng sớm đưa nó vào đây.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Thật là đồ hay khó chịu!

Nguyễn Kiều Kiều khom lưng ôm con sói nhỏ trong sơn động, ánh sáng bên trong rất tối, Nguyễn Kiều Kiều cảm giác mình tựa như mơ hồ nhìn thấy bên trong có thứ gì khác, cô bé muốn nhìn rõ ràng hơn, nhưng Hứa Tư lại lôi kéo cô bé đứng lên.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp