Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 95


1 tháng

trướctiếp

Bị người bán vặn lại, Lưu Mai càng mất hứng, nhưng cũng không dám đắc tội với người ta, chỉ lấy con trai của mình trút giận, Hứa Thành bị đánh cho gào khóc, người bán coi như đã nhìn ra, đây chính là một người phụ nữ không có việc gì nên tìm việc, không phản ứng nữa, đẩy xe đạp của mình rời đi.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng anh ta, Lưu Mai mới nhổ nước bọt với bóng lưng anh ta, phảng phất như vậy có thể tìm lại mặt mũi đã mất của mình.

Bà nội Nguyễn trở lại trong phòng, từ phòng bếp cầm một cái chén đặt que kem vào, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều liếm đến mặt thỏa mãn, nên cười nói: "Ngon như vậy sao? Nếu không thì mua một cái tủ lạnh để trong nhà mới?" Nói xong lại thở dài, đại đội này còn chưa có điện, nghe nói thôn cách vách đã sắp thông, cũng không biết khi nào đến phiên bọn họ.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Bà nội Nguyễn mặt mày ủ rũ, đưa que kem đến bên miệng bà: "Bà nội ăn, ngọt."

Bà nội Nguyễn cười đẩy ra, dỗ dành cô bé: "Bà nội không ăn, Kiều Kiều ăn."

"Ăn đi mà, ăn đi, rất ngọt." Nguyễn Kiều Kiều thúc giục, chớp chớp mắt to nhìn bà.

Bà nội Nguyễn bị cô bé nhìn mà tim muốn mềm nhũn, làm sao còn nỡ từ chối, cắn một miếng nho nhỏ, kem lạnh lẽo tiếp xúc với răng, làm cho bà theo bản năng giật mình một chút, nhưng ngọt ngào lập tức đến miệng cũng làm cho bà giãn lông mày ra.

Thở dài nói: "Bây giờ cuộc sống thực sự tốt hơn nhiều, mấy người cha cháu khi còn nhỏ làm sao mà có thứ này để ăn chứ."

Khi đó nuôi bốn đứa con trai, chồng lại không ở bên cạnh... Bà nội Nguyễn hiện tại cũng không dám nghĩ lúc trước làm sao sống được, cũng may hiện tại cuộc sống tốt hơn, bà lại có Tiểu Kiều Kiều của mình.

Bà nội Nguyễn ôm Nguyễn Kiều Kiều vào lòng, vừa nhìn cô bé ăn kem, vừa kể chuyện ba mình khi còn bé.

Nguyễn Kiều Kiều cũng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng hỏi một câu, bầu không khí giữa hai bà cháu cực kỳ ấm áp.

Cho đến sân sau đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ của thứ gì đó rơi xuống đất, Bà nội Nguyễn vội vàng đặt Nguyễn Kiều Kiều trên mặt đất, đứng dậy đi sân sau xem, Nguyễn Kiều Kiều ôm cái chén đựng kem kia cũng đi theo.

Sân sau.

Hứa Tư từ bức tường phía sau núi cao hơn một thước nhảy xuống, trước người có một con gì đó bẩn thỉu, tròn vo, gần như nhìn không rõ bộ dáng, sơ lược nhìn qua giống như một con chó con.

"Tiểu Tư, cháu đây là mang về cái gì?" Bà nội Nguyễn tò mò hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ bé rơi xuống đất, nửa ngày không đứng dậy nổi, giơ đệm thịt màu màu hồng gầm gừ.

"Sói." Hứa Tư trả lời, tầm mắt dừng trên người Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt mang theo một chút chờ mong.

"Nhỏ như vậy, còn đang uống sữa à? Cháu làm sao mang về được, sói mẹ sẽ không tìm tới chứ?" Bà nội Nguyễn cả kinh, lập tức có hơi lo lắng nói, sói cái bảo vệ con nhất, nếu sau này sói mẹ tìm tới, vậy nguy hiểm biết bao.

"Không tìm đâu, sói mẹ chết rồi."

Sói là động vật bầy đàn, hơn nữa chế độ đẳng cấp rất nghiêm khắc, không thể chứa được loại sói con không có sói mẹ chăm sóc này, con sói này do cậu nhặt được, tuy rằng không thể so sánh với người tiền nhiệm là cậu, nhưng trông nhà bảo vệ sân cũng không tệ.

Sau này nếu cậu không ở nhà, để nó trông Nguyễn Kiều Kiều, như vậy cậu ở bên ngoài cũng có thể yên tâm.

Một con sói?

Nguyễn Kiều Kiều tò mò nhìn con vật bẩn thỉu kia, thật sự là nhỏ nhắn đáng thương, mới sinh ra không được mấy ngày đúng không?

Thật vất vả mới đứng lên được, thân thể nhỏ nhắn rụt rè đứng bên cạnh nhân vật phản diện nhỏ, rõ ràng sợ tới mức run rẩy, cũng không dám rời đi, chỉ dùng đôi mắt to trông mong nhìn cô, mũi nhỏ co rút, tủi thân lại đáng thương.

"Anh Tư, cho anh ăn." Nguyễn Kiều Kiều hứng thú, nhét bát trong tay vào tay Hứa Tư, rồi ngồi xổm xuống sờ con sói nhỏ kia.

"Ngao ngao..." Con vật nhỏ nhún cái mũi nhỏ nhắn phấn nộn, dịch thân đến dưới lòng bàn tay cô, đáng thương kêu lên.

"Thật mập." Nguyễn Kiều cười vui vẻ, chọc chọc thân thể nhỏ bé của nó, nhìn nó lảo đảo lùi về phía sau vài bước, vui vẻ cười khanh khách, ngửa đầu nhìn Hứa Tư: "Anh Tư muốn bán nó sao?"

"Cho em." Hứa Tư trả lời, ăn kem, nói xong, lại nhớ tới gì đó, mặt tuấn tú cứng đờ: "Không được thích."

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Vừa muốn tặng, lại không muốn cô bé thích.

Vậy đưa cho cô bé thứ cô bé không thích, thì có ý nghĩa gì?

Nguyễn Kiều Kiều mới mặc kệ, cô bé thích thứ nhỏ bé này, hơn nữa bộ lông mềm mại của nó, là thứ cô bé thích nhất, kiếp trước lông của cô bé cũng rất dày, bởi vì ăn ngon, còn rất tươi sáng, cô bé ở thế giới này cũng nhìn thấy mèo vài lần, nhưng đều không đẹp bằng cô bé kiếp trước.

Hơn nữa mèo của thế giới này, hiển nhiên không được mở linh trí, cũng không thể nói chuyện với cô bé, cô bé tìm mèo vài lần sau đó không có hứng thú nữa.

Nhưng con sói nhỏ trước mắt này lại ngoài ý muốn loạt vào mắt cô bé.

Cô bé nâng con sói nhỏ lên, làm nũng nói với Bà nội Nguyễn: "Bà nội, kiều kiều có thể nuôi được không?"

Hiện tại rất ít người biết nuôi thú cưng, cô bé ở trong thôn chỉ ở cửa thôn Lý gia thấy Tiểu Hắc, cũng không còn con gì khác nữa, phỏng chừng ghét bỏ động vật ăn nhiều, dù sao nếu nuôi cũng phải nuôi mười mấy năm, hiện tại tất cả mọi người chỉ có thể giải quyết ấm no, thật sự không có dư thừa thức ăn đi nuôi con vật khác.

"Cháu thích thì nuôi đi." Bà nội Nguyễn nói, bà cũng không quan tâm chút khẩu phần ăn này, hơn nữa trước đó bà cũng đã nghĩ đến việc nuôi một con chó, chờ chuyển vào trong nhà mới thì có thể trông nhà, rất tốt.

"Vâng! Đây là con sói nhỏ xinh đẹp." Nguyễn Kiều Kiều vui vẻ nói, cầm con sói nhỏ kia đứng dậy, đi về phía sân trước, vừa đi vừa lẩm bẩm muốn đặt tên cho nó, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của chính chủ nào đó.

"..." Hứa Tư. Chính chủ bị lãng quên, mặt tuấn tú tối sầm, người đã đuổi theo.

Bà nội Nguyễn ở phía sau nhìn hai đứa nhỏ này, cưng chiều lắc đầu, xoay người nhìn thấy dê cái và dê nhỏ ở một bên, trêu ghẹo nói: "Chúng mày xem như thất sủng rồi." Mấy ngày trước, Nguyễn Kiều Kiều thích nhất là con dê nhỏ này, mỗi ngày thức dậy đều phải cho nó ăn chút cỏ non, phỏng chừng từ hôm nay về sau, trong lòng cô bé thích nhất chính là con sói nhỏ kia.

Hứa Tư mang con sói nhỏ này trở về, thứ nhất là muốn trông nhà cho Nguyễn gia, bảo vệ Nguyễn Kiều Kiều, thứ hai là hình thái của nó ít nhiều có hơi giống bộ dáng tiền thân của mình, muốn mang về cho Nguyễn Kiều Kiều, xem cô bé còn nhớ hay không, có thích hay không.

Bây giờ mang về, thấy cô bé thích nó, cậu lại không thoải mái.

Cậu không thích cô bé đặt sự chú ý của mình vào các sinh vật khác.

Mím miệng nhỏ nhắn đi theo phía sau cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn âm trầm, hết lần này tới lần khác Nguyễn Kiều Kiều chỉ lo dùng khăn mặt lau người cho sói nhỏ, căn bản cũng không chú ý tới cậu ở phía sau.

Sói con mới sinh thể chất yếu, Nguyễn Kiều Kiều có hơi chê nó bẩn, lại không dám tắm cho nó, chỉ có thể dùng khăn mặt đã vứt đi đơn giản lau cho nó một chút.

Bà nội Nguyễn cũng lấy kéo từ trong phòng ra, giúp cắt lông trên mặt Tiểu Lang, lộ ra đôi mắt xanh mướp, lại thuận lông trên người nó.

"Không nghĩ tới còn rất đẹp." Bà nội Nguyễn cười cười nhìn Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều muốn đặt tên cho nó sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp