Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 94


1 tháng

trướctiếp

Lúc đến gần, phát hiện cậu thế mà đang nhìn dê cái dẫn theo dê nhỏ ăn cỏ yên lặng rơi lệ, cô bé mới hiểu được, thì ra anh trai nhỏ của cô cũng khổ sở như vậy.

Nguyễn Kiều Kiều không đi tới an ủi, cô bé không biết an ủi cái gì, cô bé nghĩ, có lẽ thời gian mới là thuốc tốt để pha loãng tất cả tổn thương.

——

Hai tháng, thoáng cái đã qua.

Ngày tháng tư, còn có chút sảng khoái, trời tháng sáu, đã chính thức bắt đầu nóng nực.

Nguyễn Kiều Kiều có hơi chịu không nổi cái nóng này, sáng sớm đã không có tinh thần gì nằm trên ghế đu buồn ngủ, Bà nội Nguyễn tới cổng thôn xem nhà, bởi vì phòng ốc sắp hoàn thành, tâm tình của bà càng thêm kích động, mỗi ngày đều phải tới lui xem vô số lần.

Sáng sớm Hứa Tư cũng ra ngoài.

Năng lực săn bắn của cậu rất tốt, cách năm ba ngày sẽ mang về một ít con mồi, nhưng người Nguyễn gia chưa bao giờ ham đồ đạc của cậu, toàn bộ dựa theo ý nghĩ của cậu đổi tiền.

Hứa Tư cầm tiền cũng không cất đi, ngoại trừ một bộ phận nhờ ba anh trai của Nguyễn Kiều Kiều học ở trên trấn, mua kẹo mua đồ ăn ngon cho Nguyễn Kiều Kiều ra, những khoản khác đều đưa cho Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều ngày hôm qua lần đầu đếm thử, phát hiện thế mà cũng sắp được một trăm đồng.

Cô bé âm thầm líu lưỡi, nhân vật phản diện nhỏ này thật sự có thể kiếm tiền, phải biết rằng ngay cả Nguyễn Kiến Quốc, trước kia ở trong nhà máy, một tháng cũng chỉ có hơn ba mươi tệ, đó vẫn là thu nhập tốt hơn rất nhiều so với đại đa số mọi người.

Bình thường một trăm đồng, cơ bản chính là thu nhập của một gia đình trong hơn nửa năm.

Mà cậu lại kiếm được rất nhiều tiền chỉ trong hai tháng.

Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc ngay từ đầu cũng rất khiếp sợ, nhưng nghĩ đến cậu cũng có thể từ trước núi dẫn Nguyễn Kiều Kiều trở về, có bản lĩnh như vậy, cũng không tính là nghịch thiên.

Nguyễn Kiều Kiều cũng thỉnh thoảng sẽ đi làm chút gì đó, nhưng không dám giống như trước kia lẩm nhẩm ra heo rừng, như vậy thì quá khiến người ta chú ý, chỉ thỉnh thoảng săn một ít con mồi nhỏ để cải thiện cuộc sống của người Nguyễn gia.

Cho nên trong hai tháng này, người Nguyễn gia cách núi gần cũng có thể năm ba ngày ăn thịt một lần, mỗi người dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà trở nên có da có thịt, trong đó lấy nhóc Mập Mạp cầm đầu, vốn đã mập, hiện tại trực tiếp mập đến đi đường cũng phải thở dốc.

Hứa Tư cũng mập lên không ít, so với trước kia còn đẹp hơn, rất nhiều lúc, Nguyễn Kiều Kiều sẽ không nhịn được nhìn ngây ngốc, hơn nữa ở chung càng lâu, cô bé càng có thể từ trên người cậu cảm giác được một loại khí tức quen thuộc không thể quen thuộc hơn, nhưng cố gắng nghĩ thì lại nhớ không ra.

"Ai." Nguyễn Kiều Kiều thở dài một hơi, thời tiết nóng nảy này tâm tình cô bé cũng không tốt, cô bé xoay người trên ghế đu, tiếp tục nhìn một chỗ sững sờ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Và tiếng rao bán.

"Bán kem, đậu đỏ, đậu xanh, món gì cũng có, một hào hai que, mau đến mua đi." Âm thanh kéo dài vang lên, kèm theo tiếng chuông xe đạp.

"Người bán kem, mau hai que." Giọng nói của Bà nội Nguyễn.

Nguyễn Kiều Kiều lập tức từ trên ghế đu chầm chầm bò dậy, chạy ra cửa nhìn, quả nhiên nhìn thấy Bà nội Nguyễn đang đứng trước một chiếc xe đạp, phía sau chiếc xe đạp kia đặt một cái rương bọc chăn quân đội, đang bốc khí trắng ra bên ngoài.

"Kiều Kiều mau đến, xem thích ăn vị gì." Thấy Nguyễn Kiều Kiều đi ra, Bà nội Nguyễn lập tức hỏi.

"Bà nội, đây là cái gì vậy?" Nguyễn Kiều Kiều tò mò kiễng mũi chân muốn nhìn vào trong rương, đáng tiếc chiều cao không cho phép, chỉ có thể nhảy nhót nhìn vào trong. Bà nội Nguyễn cười ôm lấy cô bé: "Quên mất? Năm ngoái mới ăn kem, mau chọn một vị, còn Tiểu Tư thì sao? Sao không thấy nó?"

"Anh ấy đi ra ngoài." Nguyễn Kiều Kiều nằm sấp trên rương, chớp chớp mắt nhìn que kem bên trong, chọn một que vị đậu xanh, và một que vị bánh kem, bánh kem đắt hơn đậu xanh, Bà nội Nguyễn móc một hào năm xu đưa cho người ta.

Người bán cười nhận tiền, khen ngợi: "Thím, cháu gái thím thật đẹp, cháu đi đường này cũng đã nhiều năm, chưa từng thấy đứa trẻ đẹp như vậy."

Lời này của người bán kem, một nửa là nịnh hót, một nửa quả thật là khen ngợi.

Thân thể Nguyễn Kiều Kiều dung hợp ưu điểm của cha mẹ, sau khi lớn lên chính là một bạch phú mỹ, so với nữ chủ không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, hiện tại tuổi tuy còn nhỏ, nhưng được người Nguyễn gia cưng chiều, ăn mặc lại đẹp mắt, mỗi ngày được bà nội nuôi, trắng nõn mềm mại, dùng từ phấn điêu ngọc mài mà hình dung cũng không quá đáng.

Ngay cả trong thị trấn người bán hàng cũng chưa bao giờ thấy một đứa trẻ đẹp như vậy.

Bà nội Nguyễn nghe vậy, cười đến không ngậm miệng lại được, nói với người ta: "Kiều Kiều nhà tôi thích ăn kem, sau này cậu thường đến, qua một thời gian chúng ta sẽ chuyển đến căn nhà ở cổng làng, cậu đến nhớ gọi một tiếng, nhất định sẽ cho mua của cậu."

"A, đó là nhà thím à, thật là khí phái!" Người bán kem nghe vậy, lập tức mở to hai mắt, giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt hâm mộ.

Bà nội Nguyễn được khen nên tâm tình càng tốt, cười rất lớn, Lưu Mai và Hứa Thành cách vách nghe được thanh âm đi ra nhìn thoáng qua, Lưu Mai trợn trắng mắt, Hứa Thành nhìn thấy người bán kem lại không nỡ vào nhà, lôi kéo Lưu Mai muốn mua kem.

"Ăn cái gì mà ăn, đắt như vậy! Uống nước giếng!" Một que kem mất năm xu, cho dù Lưu Mai yêu thương Hứa Thành, cũng không nỡ bỏ tiền ra mua một que.

"Không muốn, con muốn ăn kem, con muốn ăn!" Nói xong, Hứa Thành nằm xuống đất, lăn lộn tại chỗ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm chiếc kem trong tay Nguyễn Kiều Kiều.

"..." Nguyễn Kiều Kiều, liếm kem, yên lặng lui về phía Bà nội Nguyễn một bước.

Người bán thấy có người mua đến cửa, lập tức hướng hô tới bên kia: "Chị gái, mua một que cho con ăn đi, không đắt."

"Còn không đắt, nhà tôi cũng không giống vài nhà, ăn được những thứ tinh quý này, cũng không có tiền và lương thực dư thừa cho người khác ăn." Lưu Mai tức giận hừ lạnh, ngữ khí chua chát.

Người bán nghe vậy không hiểu.

Sờ sờ đầu mình, nhìn về phía Bà nội Nguyễn, Bà nội Nguyễn cũng lười phản ứng với cô ta.

Cầm kem cho Hứa Tư, hỏi: "Kem này có thể để được bao lâu?"

"Ngài đặt ở nơi râm mát, có thể để trong nửa giờ." Người bán trả lời: "Ngài bỏ vào trong một cái bát, ngay cả khi tan rồi thì vẫn lạnh, rất ngon."

Bà nội Nguyễn gật gật đầu, dắt Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bị vào sân, bên kia Lưu Mai vừa nghe bà muốn cất que kem, biết chỉ sợ là mua cho tên tạp chủng chết tiệt kia, ánh mắt nhất thời sáng lên, cách hàng rào hô: "Thím Nguyễn, thím nếu đã mua, để tan thật đáng tiếc, bằng không trước tiên cho đứa nhóc nhà ta ăn đi, lát nữa nhà cháu mua, lại mua một que trả lại cho thím."

"Người đang đứng ở đây, còn cần cô lát nữa lại mua?" Bà nội Nguyễn chỉ vào người bán, vẻ mặt trào phúng.

Tâm tư nhỏ bé của mình bị vạch trần, sắc mặt Lưu Mai có hơi khó coi, thấy người bán kia cũng nhìn mình, thì tát vào trán Hứa Thành: "Ai bảo mày gào thét, không có mạng quý giá, thì đừng ăn thứ quý giá kia, cẩn thận tiêu chảy!"

Lời này người bán không thích nghe, nghiêm túc nhìn Lưu Mai: "Chị gái à, lời này là không đúng, kem này của tôi rất sạch sẽ, còn chưa từng có người ăn xong nói bị tiêu chảy!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp