Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 91


1 tháng

trướctiếp

Ở trong phòng bếp nhìn thấy thịt khô treo, tháo xuống, một cảnh sát khác ở trong phòng tìm xe, nhưng tìm một vòng cũng không tìm thấy.

Trong lòng Lý thị đang may mắn Liễu Lai Phúc đã đi xe đạp ra ngoài, bên kia cửa đã truyền đến tiếng chuông xe, còn ca thanh âm hồ nghi của Liễu Lai Phúc: "Không phải đi trồng lúa sao? Tại sao cửa lại mở?"

"Tiểu Nguyệt mau tới đây, tối nay ở nhà anh ăn cơm đi, anh bảo mẹ anh làm thịt khô cho em ăn, rất ngon." Liễu Lai Phúc nói chuyện lấy lòng với người nào đó.

"Được rồi." Một giọng nữ khác trả lời, cố ý nũng nịu.

"Vậy nói chắc chắn rồi nhé." Thanh âm Liễu Lai Phúc có hơi kích động.

Đỡ xe đạp vào nhà, trong lòng đang vui vẻ, vừa vào cửa lại nhìn thấy trong phòng có hai cảnh sát đang nhìn cậu, sợ tới mức tay run rẩy, phản ứng đầu tiên thế mà là xoay người bỏ chạy!

Việc này cũng quá chột dạ.

Hai cảnh sát có kinh nghiệm phá án phong phú, trong nháy mắt đã nhận ra có gì đó không đúng, đồng thời tiến lên, hai ba bước đã đè cậu xuống đất, khóa tay ngược ra phía sau.

Tay Liễu Lai Phúc bị vặn ngược ở phía sau, đau đớn phát ra tiếng kêu giống như heo, duỗi cổ nhìn Lý thị kêu cứu: "Mẹ, cứu con, cứu con, đau chết con!"

Lý thị vô cùng đau lòng, chạy tới, vây quanh hai cảnh sát kêu: "Các người làm gì vậy! Tại sao lại bắt con trai tôi? Buông ra, nhanh buông ra!" Nói xong muốn ra tay với cảnh sát, nhưng bị một cảnh sát trong đó nhìn thoáng qua, sợ tới mức rụt tay về.

"Liễu Lai Phúc??" Cảnh sát gầy gò xách Liễu Lai Phúc lên, vỗ vỗ mặt cậu, cười lạnh: "Thấy chúng ta lại chạy? Hả?"

"Đồng chí cảnh sát, các người hiểu lầm rồi, tôi không phải là chạy, thật không phải, tôi đây là muốn đưa đối tượng của tôi trở về, thật sự!" Vẻ mặt Liễu Lai Phúc buồn bã giải thích, nhưng ánh mắt rõ ràng chột dạ, tràn ngập chột dạ.

"Phải không?" Cảnh sát tất nhiên không tin, bắt cậu lại.

Quay đầu nhìn về phía Nguyễn Kiến Đảng bên kia, cười nói: "Không nghĩ tới em vợ anh lại chính là vị này, thật đúng là trùng hợp, cậu nhóc này mấy ngày trước tham dự vào một đám cướp bóc, chúng ta đang tìm cậu ta, còn chưa tra được nơi này, lại không nghĩ tới hôm nay bắt được ở chỗ này, đây thật đúng là hoàn toàn không tốn công sức."

"..." Nguyễn Kiến Đảng.

Đối tượng bên ngoài tên Tiểu Nguyệt vừa nhìn trận chiến này, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

Cuối cùng, Liễu Lai Phúc và chiếc xe đạp, thịt khô bị đưa đến đồn cảnh sát.

Trải qua một phen thẩm vấn, xác định Liễu Lai Phúc chính là một thành viên trong vụ cướp mấy ngày trước, tuy rằng cậu chỉ là người bên ngoài, cũng không trực tiếp tham dự vụ án, nhưng cũng phải bị tạm giữ hình sự, về phần có muốn nhốt lại hay không, phải xem kết luận tiếp theo.

Lý thị trơ mắt nhìn con trai bị bắt vào, ở ngoài cửa đồn cảnh sát khóc lóc.

Còn xe đạp và thịt khô, sẽ trả lại sau khi họ trả lại tiền cho Nguyễn Kiến Đảng.

Đứng ở ngoài cửa đồn cảnh sát, Nguyễn Kiến Đảng nhìn Lý thị và Liễu Chiêu Đệ gào khóc không ngừng, nhìn Liễu Tân Dân nói: "Tiền phải trả sau ba ngày, nếu không xe và thịt tôi đều sẽ mang về."

Liễu Tân Dân nhìn anh ấy: "Kiến Đảng thương lượng cho tốt không được sao? Con và Chiêu Đệ là vợ chồng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thật sự vì chút chuyện kia mà nháo thành bộ dáng này?"

Ngữ khí Liễu Tân Dân rất bất đắc dĩ, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiến Đảng, giống như anh ấy mới là người cố tình gây sự.

Liễu Chiêu Đệ ở một bên đỡ Lý thị, vẻ mặt thương tâm khổ sở nhìn anh ấy.

Nguyễn Kiến Đảng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng cứng rắn: "Chuyện này cũng có biện pháp."

"Biện pháp gì?" Liễu Tân Dân lập tức hỏi.

Nguyễn Kiến Đảng nhìn Liễu Chiêu Đệ: "Ngày mai đi ly hôn với tôi, chiếc xe này, cả thịt này, tôi sẽ không cần nữa, cũng không kiện các người nữa."

"..." Liễu Tân Dân.

"Anh có ý gì? Anh muốn ly hôn với tôi?" Liễu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn anh ấy.

"Có nghĩa là miễn là ly hôn, cậu không cần chiếc xe này? Thịt cũng được trả lại cho chúng ta?" Lý thị vừa nghe lời này, đã lấy lại tinh thần, đẩy tay Liễu Chiêu Đệ ra, hỏi Nguyễn Kiến Đảng.

Ánh mắt Nguyễn Kiến Đảng phức tạp gật đầu.

Liễu Chiêu Đệ đứng bên cạnh Lý thị nghe được mẹ cô ta hỏi như vậy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lôi kéo ống tay áo của bà ta hô một tiếng, Lý thị hất tay cô ta ra, trừng mắt nhìn cô ta mắng: "Mày câm miệng cho bà đây, đều trách mày đồ ngu này! Nếu không phải do mày, em trai mày sao lại có thể bị bắt, tháng tới em trai mày sắp kết hôn, nếu có bất kỳ sai sót nào, xem tao có đánh chết mày không!"

"Mẹ!" Liễu Chiêu Đệ nóng nảy muốn khóc.

Cô ta buồn bã nhìn Nguyễn Kiến Đảng: "Kiến Đảng, anh thật sự muốn vô tình với em như vậy sao? Vợ chồng chúng ta nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vì chút tiền như thế, anh..."

"Đúng!" Nguyễn Kiến Đảng lần đầu tiên trả lời trực tiếp, giọng điệu lạnh lùng đến mức không có một chút cảm xúc nào.

Ngược lại Liễu Chiêu Đệ nghe được chữ này, trong lúc nhất thời mất giọng.

Nguyễn Kiến Đảng cũng không nói chuyện với cô ta, xoay người chống nạng rời đi, đợi đến khi Liễu Chiêu Đệ hoàn hồn, bóng dáng Nguyễn Kiến Đảng đã sớm biến mất ở cửa đồn cảnh sát.

Lý thị trên đường trở về, vẫn không để ý tới Liễu Chiêu Đệ bên cạnh gọi bà ta, tròng mắt đục ngầu đảo quanh, đã tính toán làm sao lừa gạt con gái ly hôn rồi mới vớt con trai ra.

Chiếc xe này cũng không thể vứt đi, bằng không hôn sự của con trai sẽ bị mất!

Biện pháp duy nhất chính là để Liễu Chiêu Đệ ly hôn!

Ở trong mắt Lý thị, mấy con gái sinh ra trước đó của bà ta đều là dùng để phục vụ con trai sinh sau, chỉ cần các cô ta có chỗ có ích, bà ta tuyệt đối sẽ không ngại lợi dụng.

Nếu như không có chỗ dùng, bà ta cũng có thể không chút do dự bỏ qua!

Bây giờ vì một chiếc xe và để cho con trai cưới vợ, bà ta hoàn toàn có thể đẩy cô ta ra, mặc kệ cô ta chết hay sống sau khi ly hôn.

Chỉ là, để lừa con gái ly hôn, bà ta còn phải nghĩ ra một cách giải thích.

Liễu Chiêu Đệ cũng không ngốc, vừa nhìn bộ dạng này của Lý thị, trong lòng ít nhiều cũng đoán được một chút.

Chỉ là cô ta không nghĩ tới, khi cô ta đang tính toán bòn rút gia đình nhỏ của mình vì cái nhà này, Lý thị sẽ dễ dàng đẩy cô ta ra ngoài như vậy, cô ta cho rằng, địa vị của cô ta ở nhà đã sớm thay đổi!

Lại không nghĩ tới, một chiêu đã đánh trở về nguyên hình.

Buổi tối nằm trong phòng, nhìn xà nhà, lần đầu tiên cô ta sinh ra tâm tình hối hận và nghi ngờ đối với việc mình làm trước đó.

Chỉ là, trên thế giới này cho tới bây giờ chưa từng có thuốc hối hận.

Cho dù cô ta có hối hận, ngày hôm sau cô ta vẫn bị Lý thị tự mình lôi kéo đến Nguyễn gia.

Trời còn chưa sáng, đã đến trước cửa nhà họ Nguyễn.

Bà nội Nguyễn nghi ngờ lại đây mở cửa, vừa nhìn là các cô, sắc mặt đã trầm xuống: "Các người đến đây làm gì vậy?"

Lý thị không biết xấu hổ đã quen, làm như không thấy khuôn mặt lạnh lùng của bà, lấy lòng hỏi: "Kiến Đảng đâu? Tôi mang Chiêu Đệ đến, đi ly hôn đi, đừng trì hoãn."

"Mẹ!" Liễu Chiêu Đệ kêu rên, nhưng Lý thị kéo cổ tay cô ta, không có một chút động dung.

Bà nội Nguyễn nhìn, dù rất chán ghét Liễu Chiêu Đệ, giờ khắc này cũng không nhịn được đồng tình với cô ta.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp