Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 90


1 tháng

trướctiếp

Trong lòng Liễu Chiêu Đệ lộp bộp, cho dù sợ hãi, nhưng vẫn tiến về phía trước một bước, trả lời: "Là tôi, đồng chí cảnh sát, có chuyện gì không? Tôi chính là lương dân, không phạm phải chuyện gì, các người có phải đi nhầm chỗ hay không?"

"Đúng vậy, Kiến Đảng ngươi tự mình đến là được, còn mang theo cảnh sát đến làm gì chứ?" Lý thị không đồng ý nhìn Nguyễn Kiến Đảng, còn tưởng rằng anh ấy tới tìm Liễu Chiêu Đệ trở về.

Nhưng Nguyễn Kiến Đảng không nhìn về phía bọn họ, tầm mắt không có mục đích hướng về phía trước, giống như ngay từ đầu đã tính toán không cùng bọn họ nói gì.

"Không phạm phải chuyện gì?" Cảnh sát gầy cười nhạo, chỉ về phía Nguyễn Kiến Đảng: "Vị tiên sinh này cáo buộc cô trộm tiền và thịt trong nhà, vì số tiền rất lớn, mời cô cùng chúng tôi đi một chuyến."

"Trộm tiền gì." Lý thị bên kia trừng mắt, người đã chạy tới, kéo lỗ tai Liễu Chiêu Đệ mắng: "Mày là nha đầu chết tiệt, ngày hôm qua mày không phải nói cái gì cũng không lấy được sao? Thế mà mày giấu kín với bà đây? Nói đi, tiền đâu? Thịt đâu? Lấy ra!"

Lý thị cho rằng cảnh sát nói là chuyện Liễu Chiêu Đệ ngày hôm qua đến nhà họ Nguyễn trộm thịt.

Bà ta biết mà, nha đầu chết tiệt này chính là bạch nhãn lang cho ăn sẽ không quen, thế mà trộm tiền cũng không lấy ra!

"Mẹ!" Liễu Chiêu Đệ đau đớn hô một tiếng, bị Lý thị kéo lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa té ngã, cô ta sốt ruột giải thích: "Con không có, ngày hôm qua con đi gặp phải đứa nhỏ chết tiệt, cái gì cũng không lấy được, thật sự, con không có lừa mẹ!"

"Thật sao?" Lý thị vẫn không tin, trừng mắt.

Liễu Chiêu Đệ gật đầu thật mạnh, nước mắt đau đớn cũng đã chảy ra.

"Được rồi, bà níu kéo con bé làm cái gì, muốn náo loạn cũng không nhìn thời gian, không thấy đồng chí cảnh sát còn ở đây sao?" Liễu Tân Dân ở một bên chửi bới, nói xong lại nhìn cảnh sát lấy lòng cười cười, lôi kéo Nguyễn Kiến Đảng muốn đi vào một góc, nhưng Nguyễn Kiến Đảng bất động, ông ta chỉ có thể bất đắc dĩ hạ thấp giọng nói chuyện.

"Kiến Đảng à, có chuyện gì cả nhà đóng cửa nói là được rồi, làm gì còn gọi cảnh sát tới đây? Thôi nào, để cảnh sát đi trước." Ông kéo cánh tay của Nguyễn Kiến Đảng, giọng điệu suy nghĩ cho anh ấy: "Chuyện của hai vợ chồng, gọi cảnh sát đến giải quyết, để hàng xóm nhìn thấy, thật không dễ nhìn."

Nguyễn Kiến Đảng nhìn ông ta một cái, rốt cục mở miệng: "Đây không phải chuyện của hai vợ chồng, tôi và cô ta sẽ ly hôn, cô ta lấy tiền về Liễu gia các người phải trả lại toàn bộ, về phần trước kia, tôi có thể không so đo, coi như là hiếu kính nhị lão các người, nhưng gần đây cô ta lấy về mua xe cho Liễu Lai Phúc, nhất định phải trả lại cho tôi, nếu không tôi sẽ kiện Liễu gia các người!"

"Anh điên rồi sao?!" Bên kia Liễu Chiêu Đệ nghe thấy, không thể tin trừng mắt nhìn anh ấy: "Nguyễn Kiến Đảng anh có phải là người hay không, anh thế mà báo cảnh sát bắt tôi? Vì một ít tiền như vậy? Anh bị điên!"

Lý thị cũng méo mặt, vẻ mặt bá đạo không nói lý lẽ: "Đó là tiền của con gái tôi, cho chúng ta là của chúng ta, dựa vào cái gì phải trả lại?! Không trả lại!"

Bà ta nói đến đây, càng thêm hợp tình hợp lý, trợn trắng mắt: "Hơn nữa, cậu cũng nói lúc trước coi như là hiếu kính chúng ta, hiện tại hiếu kính chúng ta thêm một lần thì sao?"

"Đó cũng không phải là một chút tiền." Cảnh sát gầy cười như không cười nhìn cả gia đình bọn họ, ngữ khí có hơi nghiêm túc: "Căn cứ theo lời khai của Nguyễn tiên sinh, tháng trước cô ta cầm bốn mươi cân thịt trở về Liễu gia, dựa theo giá trị thị trường bốn năm mươi tệ, còn cả tiền mua xe cho em trai nhà cô, vậy cũng trị giá một hai trăm, số tiền tổng cộng lên tới hơn hai trăm, đã cấu thành vụ án hình sự, nếu không trả lại tiền, có thể bắt giữ các người theo quy định của pháp luật."

Bởi vì trên đường tới, cơ bản tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi trong đó.

Đối với một người đàn ông mà nói, bà xã hướng về nhà mẹ đẻ như vậy, thật sự là xui xẻo tám đời.

Về pháp luật, bọn họ phải xử lý một cách công bằng.

Về tình, bọn họ thật sự rất đồng tình với anh ấy.

Bọn họ tiền lương một tháng cũng chỉ hơn hai mươi đồng, hơn hai trăm, đó chính là tiền lương một năm, bị vợ nói lấy đi thì lấy đi về nhà mẹ đẻ, còn là trên cơ sở bạc đãi con cái nhà mình... Nếu như là mẹ nhà bọn họ, sớm đánh chết trăm ngàn lần.

"Cái gì, cái gì bắt!" Vừa nghe sẽ bị bắt, Liễu Chiêu Đệ đã hoảng hốt, ánh mắt bắt đầu phiêu phiêu, cắn chặt cũng không buông lỏng: "Tôi là vợ anh, tiền kia tôi cũng có phần!"

"Co đúng là có phần, nhưng gia đình cô không có phần." Một cảnh sát khác vẫn không mở miệng nói, nhìn Liễu Tân Dân: "Ông là người làm chủ trong nhà này đúng không, mau trả lại tiền, bằng không theo tôi đi tới sở một chuyến."

"Trời giết! Các người đây là muốn mạng của chúng ta, chúng ta lấy đâu ra tiền." Lý thị gào khóc: "Tiền kia cho chúng ta là của chúng ta, dựa vào cái gì phải trả lại, chúng ta không trả! Không trả lại! Các người muốn bắt, vậy thì bắt đi, tôi xem các người ai có thể bắt được tôi!" Nói xong, quay đầu ôm cột trụ trên bậc thang nhà mình, một bộ cậu có thể làm gì tôi.

"Kiến Đảng, anh thực sự muốn làm chuyện này với chúng tôi?" Liễu Chiêu Đệ đỏ mắt nhìn Nguyễn Kiến Đảng, thương tâm hỏi.

"Tôi không có gì để nói với cô, lấy lại tiền, sau đó ly dị, chúng tôi không liên quan." Nguyễn Kiến Đảng nói.

"Tiền lai Phúc đã mua xe rồi, làm sao còn tiền chứ!" Liễu Chiêu Đệ kêu lên, tâm tình có hơi sụp đổ, hoàn toàn không nghĩ tới Nguyễn Kiến Đảng vì chút tiền và thịt mà tố cáo mình, để cảnh sát đến bắt mình, cô ta cảm thấy trái tim mình sắp vỡ vụn.

"Vậy thì trả xe đi!" Nguyễn Kiến Đảng.

"Không được! Đó là chiếc xe của chúng tôi, những người dám trả!!" Lý thị vừa nghe lời này đã không nhịn nữa, vốn đang chơi xấu ngồi ở đó ôm cột trụ, trong nháy mắt đã vọt tới trước người Nguyễn Kiến Đảng, duỗi tay vồ móng vuốt lên người anh ấy.

Chân Nguyễn Kiến Đảng còn chưa lành, chống nạng, không né tránh kịp, bị bà ta hung hăng cào một móng vuốt, đau đến hít ngược một tiếng.

Hai cảnh sát cũng không nghĩ tới bào lão này lại vô lý như vậy, muốn ngăn cản cũng không kịp.

"Bà làm gì? Đánh người trước mặt chúng tôi?" Cảnh sát gầy ngăn trước người Nguyễn Kiến Đảng, trừng mắt, sợ tới mức khí thế của Lý thị vừa đo lên toàn bộ xịt xuống, rụt người lui về phía sau hai bước, trốn sau lưng chồng già và con gái nhà mình.

Nhưng ngay cả như vậy, bà ta vẫn ngẩng cổ lên hét: "Tiền đó đã mua xe, không còn nữa, không còn nữa!"

Đây là quyết định chơi xấu đến cùng.

Hai cảnh sát có nhiều năm kinh nghiệm, thấy vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, đối phó với loại này, phương pháp của bọn họ có rất nhiều.

"Không trả cũng được, lấy xe và thịt bù lại." Nói xong đi vào trong.

Xe bị Liễu Lai Phúc cưỡi ra ngoài, nhưng mấy chục cân thịt kia vẫn còn treo trên bếp, Lý thị lại vọt ra, muốn ngăn cản bọn họ vào phòng, nhưng còn chưa đụng phải cảnh sát, đã bị dọa lui về phía sau hai bước.

Cảnh sát gầy nhìn bà, tay cầm còng tay lắc lắc, hỏi: "Bà đụng vào tôi một cái xem như tập kích cảnh sát, phải ngồi tù, bà xác định?"

Lý thị dù ngang ngược, cũng không dám tập kích cảnh sát.

Sợ tới mức lại liên tục lui về phía sau, cảnh sát châm chọc nhìn bà một cái, đi vào trong.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp