Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 92


1 tháng

trướctiếp

Khi bà bảo Nguyễn Kiến Đảng dùng biện pháp này, đã đoán được kết quả này, bởi vì Liễu gia đều là người cực kỳ ích kỷ, vì con trai, bọn họ tuyệt đối sẽ không bận tâm tới Liễu Chiêu Đệ.

Hy sinh Liễu Chiêu Đệ, đây gần như là chuyện đinh đã đóng cột.

Chỉ là bà không nghĩ tới, Lý thị này có thể làm được chuyện này, cơ hồ là vội vàng đưa con gái của mình đi chết!

Bà tránh người ra, nhìn vào trong gọi một tiếng, Nguyễn Kiến Đảng đang ở trong phòng chính cùng Nguyễn Kiến Quốc nói chuyện, nghe tiếng chống nạng đi ra, nhìn thấy Lý thị lôi kéo Liễu Chiêu Đệ tới, trên mặt không có biểu tình gì, trong lòng lại lạnh như băng, nói: "Tôi thay quần áo, lập tức đi ra."

Nói xong, chống nạng khập khiễng đi vào trong phòng mình.

Liễu Chiêu Đệ nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh ấy, nước mắt chảy ròng ròng.

"Bà nội... Quần cháu bị hỏng..." Nguyễn Kiến Đảng vừa mới vào phòng, Nguyễn Dực ở cửa phụ cầm một quần bị bong chỉ đi ra, nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ đang đứng ở trong sân khóc lóc thương tâm thì sửng sốt, lập tức trầm mặt chuyển tầm mắt, xem như không nhìn thấy.

"Đứa nhỏ này sao lại không lễ phép như vậy!" Lý thị nhìn, có hơi mất hứng kéo cổ họng nói: "Nhìn thấy mẹ, nhìn thấy bà ngoại cũng sẽ không gọi?"

"Cháu là cháu!" Bà nội Nguyễn không đồng ý nhìn cậu.

Nguyễn Dực cắn môi, lúc này mới không cam lòng gọi bà ngoại một tiếng, nhưng tiếng mẹ kia lại không thích gọi nữa.

Bà nội Nguyễn nhìn cậu một cái, cũng không tiếp tục ép cậu, nhận lấy quần đang bong chỉ trên tay cậu nói: "Cháu đi vào phòng gọi Kiều Kiều dậy."

Nguyễn Dực gật đầu.

Sau khi vào phòng Bà nội Nguyễn, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đã rời giường, hơn nữa Hứa Tư đang giúp cô bé đi giày, cũng không đi tới, mà là đứng ở cửa, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh ngoài cửa.

Bà nội Nguyễn đang hỏi Lý thị và Liễu Chiêu Đệ có ăn sáng hay không, nếu như không thì cùng nhau ăn.

Lý thị có thể ăn một bữa cơm không mất tiền, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, xoa xoa tay đi lên, tuyệt không khách khí, Liễu Chiêu Đệ không hề có khẩu vị, sau khi bị Lý thị buông ra, thì đuổi theo đi tìm Nguyễn Kiến Đảng.

Lý thị ôm tâm tính chiếm tiện nghi ăn cơm, từng ngụm một củ khoai lang, mấy ngụm chính là một chén cháo kê, giống như mấy đời chưa từng ăn cơm, người Nguyễn gia đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn, đều yên lặng nhíu mày.

Nhìn bàn tay vàng vàng đen đen của Lý thị chọn tới chọn lui trên khoai lang, Đỗ Thanh là người đầu tiên không còn khẩu vị, miễn cưỡng nuốt miếng cháo trong miệng, đã đứng dậy đi vào phòng bếp.

"Kiều Kiều dậy rồi, bưng canh trứng gà ra đi." Bà nội Nguyễn thấy cô ấy vào bếp, thì dặn dò một tiếng.

Đỗ Thanh đáp một tiếng.

Lý thị vừa nghe, tròng mắt vừa chuyển, động tác nhai nuốt trong miệng đều chậm lại theo, khoai lang ăn một nửa trên tay cũng buông xuống, trong giọng nói đều là mừng rỡ không áp chế được: "Thông gia, buổi sáng nhà bà ăn ngon như vậy sao? Có cả canh trứng để ăn? Sống thật sự là..."

"Đó là cho em gái ăn, người khác không có!" Nhóc Mập Mạp vừa nhìn Lý thị thế mà còn ngấp nghé canh trứng gà của em gái, nhất thời mất hứng, quá nhỏ nên không che dấu cảm xúc, thở phì phì trừng mắt nhìn bà ta một cái.

"Cái gì?! Chỉ cho con nhóc kia ăn?" Lý thị kêu lên, vẻ mặt không đồng ý: "Một con nhóc, nào cần ăn ngon như vậy, thông gia, không phải tôi nói bà, con nhóc này thật sự không cần cưng chiều như vậy, tương lai cũng là nước hắt ra ngoài, có phần trứng gà này, còn không bằng tiết kiệm bán mấy đồng tiền." Lý thị một bộ dáng suy nghĩ vì Nguyễn gia.

Lần này ngay cả Nguyễn Kiệt cũng không nhịn được: "Chuyện đó không liên quan đến bà, em gái nhà chúng tôi, phải cưng chiều thế nào mà cưng chiều như thế!"

"Hắc, cậu nhóc này nói chuyện sao lại như thế, tôi đang nói chuyện với bà nội cậu..."

"Nguyễn Kiệt cháu ăn cơm đi, người lớn nói chuyện đừng nói lung tung nhiều miệng!" Bà nội Nguyễn trách móc.

Nguyễn Kiệt nhìn sắc mặt Bà nội Nguyễn không buồn bực, bĩu môi, trong lòng có hơi tủi thân.

Bà nội Nguyễn lại nhìn về phía Lý thị, hỏi: "Tôi nghe nói bên cạnh thôn các người có một người tên là Nhị Ma Tử, lợn nái của thím cậu ta sinh ba con heo con? Bà có tặng quà gì không?"

"Cái gì?" Vẻ mặt Lý thị bối rối: "Bên cạnh thôn chúng ta có một người tên Nhị Ma Tử, con lợn nái nhà thím của cậu ta sinh ra ba con heo con, liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi lại phải tặng quà?"

"Vậy không phải đúng rồi à." Bà nội Nguyễn buông tay, vẻ mặt châm chọc nhìn bà ta: "Nhà ta cưng ai chiều ai, liên quan cái rắm gì tới bà?!"

Nguyễn Kiệt bên cạnh nghe đến đó, vừa mới tủi thân, hiện tại phốc xuy một tiếng bật cười.

"..." Lý thị. Một khuôn mặt già nua vừa xanh vừa trắng, hết trắng tới tím, quả nhiên là cực kỳ khó coi.

Những người khác tuy rằng không cười rõ ràng như Nguyễn Kiệt, nhưng bả vai đều đang nhún nhún, hiển nhiên đều đang cười, cũng vô cùng bội phục Bà nội Nguyễn.

Lý thị dù da mặt dày hơn nữa, bị Bà nội Nguyễn nói như vậy, cũng biết sắp rách cả da mặt, sau đó an phận hơn rất nhiều, cho đến khi sau nhà chính truyền đến tiếng bước chân, bà ta mới ngẩng đầu, nghiêng người nhìn.

Nguyễn Kiều Kiều mơ mơ màng màng bị Hứa Tư dắt đi ra, người còn chưa tỉnh táo, bất thình lình nhìn thấy trên bàn nhà mình còn có một người, sửng sốt một lát.

"Mau tới rửa mặt." Bà nội Nguyễn lấy nước nóng ở trong sân gọi cô, ngữ khí cưng chiều.

Nguyễn Kiều Kiều chậm rãi đi tới, đi tới trước người Bà nội Nguyễn mới nhớ tới người ngồi ở đó là ai.

Khó trách vừa mới nhìn thấy Nguyễn Dực đứng ở trong phòng, không chịu cùng bọn họ đi ra.

"Bà nội." Nguyễn Kiều Kiều gọi, ngửa đầu mặc kệ Bà nội Nguyễn rửa mặt cho mình, đôi mắt to đen nhánh ở phía sau khăn mặt có vẻ rất thủy linh, nhìn mà khiến tim Bà nội Nguyễn mềm nhũn, tiến lên hôn một cái: "Ngoan!"

Nguyễn Kiều cười kiều diễm, cũng hôn lại một cái.

Hai bà cháu sáng sớm dính nhau, ngọt ngào vô cùng, Lý thị phía sau trừng mắt nhìn mình, một bộ biểu tình hoàn toàn không thể lý giải.

Bà ta từ trong miệng Liễu Chiêu Đệ ít nhiều biết được một ít chuyện về bà nội Nguyễn cưng cháu gái, nhưng nghe được so với ánh mắt nhìn thấy, vĩnh viễn có chênh lệch rất lớn, bà ta không nghĩ tới, trên thế giới này thật sự còn có người xem hàng tiền mất như bảo bối mà thương?

Nhìn một phòng cậu nhóc này thật đáng yêu, bà lại thương một tiện nha đầu?

Có phải đầu óc bị hỏng không?

Chỉ là chuyện kế tiếp, làm cho bà ta càng thêm một lần hoài nghi ánh mắt của mình.

Bà nội Nguyễn rửa mặt cho Nguyễn Kiều Kiều xong, lại nhìn cô bé đánh răng, lại lau bọt trên miệng cho cô bé, làm xong những thứ này, lại cưng chiều hôn cô bé: "Đi ăn cơm đi."

Hứa Tư vẫn đứng bên cạnh lập tức nắm lấy tay cô bé, dẫn cô bé đến trong phòng chính, Nguyễn Kiến Quốc ôm cô bé lên ghế, cái ghế kia cũng dành riêng cho cô bé, phía trên lót một cái gối nhỏ, là do Bà nội Nguyễn chuyên môn may cho cô bé.

Cô vừa ngồi lên ghế, bên kia Đỗ Thanh đã bưng canh trứng gà có nhiệt độ vừa phải đi ra.

Nguyễn Bác ngồi bên cạnh đưa thìa cho cô bé, trước khi đưa qua còn muốn trêu chọc cô bé gọi một tiếng anh trai, sau khi có được một tiếng gọi ngọt ngào, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đưa thìa, trước đó còn phải múc thìa đầu tiên cho cô bé, đút vào miệng mới được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp