Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 89


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Kiều Kiều cắn môi ngồi vào lòng anh cả Nguyễn Hạo, ánh mắt chột dạ, tuy rằng một khắc trước cô bé rất kiên định, nhưng hiện tại thật sự giúp đỡ xong cô bé lại lùi bước, bởi vì cô bé không biết mình làm có đúng hay không, hơn nữa Nguyễn Vĩ còn khóc thương tâm như thế.

Trong phòng.

Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Đảng đứng mặt đối mặt, nói: "Nếu con thật sự muốn ly hôn, phải nhẫn tâm, kiện cô ta, xa không nói, nói năm nay cô ta mua xe cho Liễu Lai Phúc, và thịt mang về, nói ít nhất cũng đáng giá hai trăm tệ. Con đến đồn cảnh sát tố cáo cô ta, để Liễu gia trả lại tiền, nếu còn không trả, phải ly hôn!"

Liễu gia tham lam lại hám lợi, tìm bọn họ lấy lại tiền, vậy tuyệt đối so với cạo một lớp da bọn họ còn khó hơn.

Bọn họ không chịu đưa, sẽ buộc Liễu Chiêu Đệ đi ly hôn.

Trước không nói Liễu Chiêu Đệ có nguyện ý rời đi hay không, người Liễu gia nguyện ý vì một chút lợi ích như vậy ép cô ta ly hôn, bà không tin cô ta còn có thể thấy không nhận rõ đại gia đình kia.

Chỉ là, tính tình Liễu Chiêu Đệ từ nhỏ đã lệch lạc.

Trước kia hơi thu liễm lại, bởi vì tất cả mọi người đều nghèo, nhưng những ngày gần đây, cuộc sống càng ngày càng tốt, cuôc sống càng ngày càng tốt, tính tình bên ngoại của cô ta bị Liễu gia nuôi dưỡng đã bại lộ ra ngoài.

Người phụ nữ này không thể cần, nếu không gia nghiệp lớn hơn nữa cũng sẽ bị cô ta kéo chết.

Nguyễn Kiến Đảng nghe vậy, thật lâu không nói gì, một người là vợ đã cùng mình nhiều năm như vậy, trong mấy ngày xa cách này, anh ấy vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao cô ta đột nhiên biến thành như vậy?

Anh ấy có hơi lạnh lòng, nhưng lại mơ hồ có một ít chờ mong.

Giống như Nguyễn Vĩ, anh ấy cũng không muốn một gia đình tốt đẹp cứ như vậy mà tan rã, cho dù trên mặt anh ấy biểu hiện kiên quyết hơn nữa.

Nhưng bà nội Nguyễn nói ra, anh ấy biết, anh ấy chân chính không còn đường lui.

Sắc mặt anh ấy hơi trầm xuống đứng ở đó, không nói gì, Bà nội Nguyễn cũng không bắt anh ấy lập tức trả lời, bà có bốn đứa con trai, tính tình mỗi đứa con trai bà đều hiểu rất chuẩn.

Con trai lớn quyết đoán, quyết định mọi chuyện kiên định như sắt, cho nên Thư Khiết đến nay vẫn chưa trở về, anh quyết định ra ngoài tìm, lúc này đi ra ngoài, mặc kệ kết quả như thế nào, anh đều chỉ là đang cho mình một lời giải thích, sẽ không tùy ý kéo dài mọi chuyện.

Mà Nguyễn Kiến Đảng, tính tình thiếu quyết đoán, cuộc sống, có một số việc luôn không muốn làm quá tuyệt, lại không biết, có vài người, có một số việc căn bản không tạm thời được.

Liễu Chiêu Đệ kia, vĩnh viễn cũng không sửa được.

Nguyễn Kiến Đảng im lặng trong một thời gian dài.

Cuối cùng, anh ấy nhắm mắt lại gật đầu: "Được rồi, chờ công việc làm nông hoàn thành con sẽ báo cảnh sát."

"Ngày mai đi đi!" Bà nội Nguyễn trừng mắt nhìn anh ấy một cái.

"Tốt!" Nguyễn Kiến Đảng khàn khàn đáp một tiếng.

Bữa trưa hôm nay, người Nguyễn gia ăn rất trầm mặc, Nguyễn Kiều Kiều nhìn người này, nhìn người kia, cuối cùng cũng không mở miệng nói chuyện, buổi chiều người Nguyễn gia nghỉ ngơi một hồi, lại đều ra đồng làm việc, lần này Nguyễn Kiều Kiều không đi theo, nên Nguyễn Kiệt và Hứa Du ở lại cùng cô chơi.

Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở cửa sân sau nhà mình, nhìn dê nhỏ đi theo dê cái ăn cỏ non, ánh mắt thẳng tắp.

Động tác của Hứa Tư bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.

Cô bé nhìn lại cậu.

Nguyễn Kiệt cũng rũ mắt nhìn dê cái và đê con, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nguyễn Kiều Kiều hơi di chuyển về phía cậu một chút, cậu nghe thấy động tĩnh nhìn qua, sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé: "Sao vậy?"

"Anh ơi." Nguyễn Kiều Kiều hô.

Trước kia cô bé hoài nghi ý thức nguyên chủ có thể vẫn còn tồn tại, cho nên mỗi lần nói đến hai chữ mẹ, cảm xúc của cô bé đều đặc biệt kích động, cô bé căn bản không cách nào khắc chế.

Cô bé muốn hiểu rõ, nguyên chủ và Thư Khiết rốt cuộc có khúc mắc gì, khiến cô bé cũng bị ảnh hưởng.

"Còn ảnh của mẹ thì sao? Tại sao trước đây em chưa bao giờ thấy?" Thậm chí, ngoại trừ Nguyễn Kiến Quốc từng nhắc tới Thư Khiết trước mặt cô bé một lần, những người khác căn bản không nhắc tới, giống như đó là một điều kiêng kị.

Nguyễn Kiệt nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú cơ hồ là dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên khó coi.

Không kiềm chế được cơn tức giận: "Em hỏi bà ấy làm gì?"

Nguyễn Kiều Kiều tủi thân mím môi: "Em không nhớ rõ dáng vẻ của bà ấy, em muốn nhìn một chút." Theo đạo lý mà nói, cô bé tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ, không nên quên một mình Thư Khiết, bất kể là nguyên chủ khi còn bé, hay là lớn lên, cô bé cũng không có một chút ký ức nào.

Điều này rất bất thường.

Nhìn bộ dạng tủi thân của Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiệt biết mình quá mẫn cảm, cậu xin lỗi sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, nói: "Ảnh của bà ấy đều bị bà nội cất đi." Dừng một chút, lại nói: "Không có gì đẹp mắt."

Nguyễn Kiệt đã sớm chui vào đầu sừng trâu, ở trong lòng cậu, tất cả tai nạn của Nguyễn Kiều Kiều đều bắt đầu từ sau khi Thư Khiết rời đi, cho nên, ngoại trừ nhớ Thư Khiết ra, cậu còn mang theo hận.

Lần trước nói đến đề tài này, vẫn là lúc đầu Nguyễn Kiệt bị đánh vỡ, không khí hai anh em đều không tốt lắm.

Lúc này đây, lại nói đến chuyện này, bầu không khí vẫn rất không tốt.

Nguyễn Kiều Kiều không mở miệng hỏi nữa, cô bé giơ cằm nhỏ nhìn phía sau núi, suy nghĩ tản ra, bay rất xa rất xa...

Ngày hôm sau.

Nguyễn Kiến Đảng cũng không xuống đất nữa, để Nguyễn Tuấn đi xe ba bánh, hai người cùng nhau đến đồn công an trấn, trải qua lần trước tìm Nguyễn Kiều Kiều, đại đa số người của đồn cảnh sát đều quen biết người nhà họ Nguyễn.

Hơn nữa Lục Chí Uy vừa vặn cũng ở chỗ này có chuyện, vừa nghe chuyện của Nguyễn Kiến Đảng, lập tức gọi chiến hữu trước kia của mình, để cảnh sát hiện tại trong đồn công an xử lý.

Nguyễn Tuấn không muốn đối mặt với Liễu Chiêu Đệ, trở về nhà họ Nguyễn trước.

Lực lượng lao động của Liễu gia cũng chỉ có Liễu Tân Dân và Liễu Lai Phúc, Liễu Lai Phúc chính là một tên côn đồ lưu manh, không làm được việc chính, nhà mình còn đang bận rộn, cậu ta đã cưỡi xe dẫn đối tượng đi dạo trong trấn.

Ngược lại Liễu Chiêu Đệ ở trên đồng làm lụng ra sức.

Nguyễn Kiến Đảng mang theo cảnh sát đến, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người.

Đến Liễu gia, Liễu gia không có ai ở nhà, hàng xóm ở bên cạnh vừa nhìn trận chiến này, cũng không cần phải nói, đã chạy tới ruộng Liễu gia gọi người.

Người Liễu gia không biết đã xảy ra chuyện gì, đều hoảng sợ bất an nhìn đối phương.

Lúc Lý thị trở về, chân cũng run rẩy, Liễu Tân Dân so với bà ta không tốt hơn là bao, bất kể là lúc nào, dân chúng đối với quan binh đều có hơi sợ hãi, hơn nữa nhà bọn họ còn có Liễu Lai Phúc là tên lưu manh đáng lo lắng, sợ cảnh sát đến bắt cậu.

Về phần Liễu Chiêu Đệ, so với bọn họ còn có vẻ bối rối và chột dạ hơn, bởi vì cô ta sợ đó là người Nguyễn gia báo cảnh sát đến bắt cô ta vì ngày hôm qua đi Nguyễn gia trộm thịt, càng sợ Nguyễn Kiều Kiều xảy ra vấn đề gì, người Nguyễn gia không buông tha cho cô ta!

Cô ta sợ đến nỗi trông nhợt nhạt.

Thật vất vả chờ đến cửa, nhìn thấy Nguyễn Kiến Đảng cũng đứng ở trong đó, cô ta mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải Bà nội Nguyễn đến là được rồi!

Liễu Tân Dân đi trước, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng cười cười với hai cảnh sát, lúc này mới nhìn về phía Nguyễn Kiến Đảng, hỏi: "Kiến Đảng, con đây là làm gì?"

Nguyễn Kiến Đảng nhìn ông ta một cái, không trả lời.

Đứng bên anh ấy, một trong những cảnh sát đi tới, hỏi: "Ai là Liễu Chiêu Đệ?" "


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp