Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 88


1 tháng

trướctiếp

Vừa rồi cô ta vì một chút thịt, lại muốn động thủ, bởi vậy có thể thấy được, ở trong lòng cô ta, anh trai của cô bé so ra kém người nhà mẹ đẻ của cô ta.

Lần này Nguyễn Dực thật sự bị cô bép dọa sợ, trong lòng còn sợ hãi ôm cô bé, nửa ngày không hoàn hồn lại, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cậu cũng không chú ý tới.

"Người Nguyễn gia có ở đây không?" Là tiếng nói của ông hai trong thôn.

Ông vừa mới đi ngang qua Nguyễn gia bên này, nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc, cửa lớn lại không có khóa, cho rằng xảy ra chuyện gì, nên cố ý đi vào hỏi thăm.

Một đường theo thanh âm tìm đến phòng bếp, nhìn thấy hai đứa nhỏ ôm nhau, sắc mặt đứa lớn đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cũng kinh hãi rồi: "Kiều Kiều không có việc gì chứ? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?"

Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, đầu nhỏ mập mạp đặt trên cổ Nguyễn Dực.

Cô bé vừa mới khóc quá mạnh, hụt hơi, hiện tại người có hơi khó chịu, choáng váng, chỉ có thể nằm bất động trong lòng Nguyễn Dực.

Nguyễn Dực ôm cô bé lên, nhìn ông hai thỉnh cầu: "Ông hai, có thể nhờ ông ra cánh đồng nhà cháu gọi bà nội cháu không, nói em gái cháu không thoải mái, để bà nội mau trở về."

Ông hai và Nguyễn gia là cùng tộc, cha ông hai và cha Nguyễn Mãn Thương là anh em họ, dựa theo bối phận mà nói, bọn họ cũng nên gọi một tiếng ông.

Ông hai nhìn Nguyễn Kiều Kiều, đáp ứng, lại lo lắng, hỏi: "Hay đưa các cháu đến trạm y tế trước?"

Thân thể Nguyễn Kiều Kiều yếu ớt, ông có biết.

"Không cần, Kiều Kiều nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi." Thanh âm Nguyễn Kiều Kiều mềm nhũn trả lời, cũng không biết do tức giận quá mức, hay làm sao vậy, hiện tại đầu óc cô bé choáng váng, thật sự rất không thoải mái, nhưng lại không muốn phiền toái người khác.

Ông hai gật gật đầu, tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn đi ra ngoài trước, sợ chân mình không đủ nhanh, kéo một cậu nhóc đi ngang qua bảo cậu đi báo tin.

Mà bên kia, Bà nội Nguyễn cũng đang lẩm bẩm, theo đạo lý mà nói đi đổi bình nước không nên lâu như vậy, bà đã nấu từ trước, đặt đường ở trong nhà, chỉ cần pha vào là được, sao lại đi lâu như vậy.

Trong lòng đang bất an, đã nhìn thấy một cậu nhóc bên kia chạy tới nói cho bọn họ biết, trong nhà xảy ra chuyện, Nguyễn Kiều Kiều không thoải mái.

Cậu nhóc kia có thể vì muốn gia tăng chút không khí, còn cố ý nói rất nghiêm trọng, dọa người Nguyễn gia không nhẹ, vứt cây mạ chạy về nhà hết, người nhà khác cũng kinh ngạc nhìn đại gia đình này, không biết còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện lớn gì.

Nguyễn Kiến Quốc và Hứa Tư xông lên vị trí đầu tiên, hai người chạy đầu đầy mồ hôi, tóc dựng thẳng lên.

Vừa vào phòng, đã thấy Nguyễn Kiều Kiều được Nguyễn Dực ôm, ỉu xìu ngồi ở ngưỡng cửa nhà chính.

"Kiều Kiều." Hứa Tư và Nguyễn Kiến Quốc xông tới, cũng không dám đụng vào cô bé.

Nguyễn Kiều Kiều đã tốt hơn nhiều, kinh ngạc nhìn bộ dáng đầu đầy mồ hôi của hai người.

Nguyễn Kiến Quốc ôm cô bé vào lòng: "Ở đâu, chỗ nào bị thương? Không thoải mái ở đâu?"

Hứa Tư cũng tràn đầy lo lắng nhìn cô bé.

Những người khác của Nguyễn gia, cũng vào lúc này toàn bộ chạy về, Bà nội Nguyễn đẩy mọi người ra, đoạt Nguyễn Kiều Kiều ôm vào trong ngực, thanh âm cũng run rẩy: "Sao, Tiểu ngoan ngoãn bị sao?"

Nguyễn Kiều Kiều không nghĩ tới trận chiến lại lớn như vậy, trong lòng tràn đầy áy náy.

Ôm cổ Bà nội Nguyễn, rõ ràng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại tuôn ra, trong lòng có chua xót nói không nên lời.

"Em, em mau nói, em gái rốt cuộc làm sao vậy?" Nguyễn Hạo hỏi, ánh mắt lo lắng.

Nguyễn Dực nhìn Nguyễn Kiều Kiều, lại nhìn người Nguyễn gia có vẻ mặt sốt ruột, cuối cùng cũng không giấu diếm, nói ra toàn bộ chuyện vừa xảy ra.

Nguyễn Kiều Kiều cố ý muốn giúp đỡ, nên ôm cổ Bà nội Nguyễn, nghẹn ngào hỏi Nguyễn Kiến Quốc: "Ba, thím vì sao lại nói Kiều Kiều là nha đầu chết tiệt có mẹ sinh không có mẹ dạy? Còn mẹ Kiều Kiều ở đâu?"

Hỏi xong, nước mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi xuống.

Lúc này đây, cũng không phải là giả khóc, mà thật sự khóc.

Trong khoảnh khắc cô bé gọi mẹ, trái tim cô bé đột nhiên co giật, nỗi buồn đột nhiên xuất hiện trong trái tim gần như giết chết cô bé.

"Cô ta đánh rắm!" Nguyễn Kiến Quốc lần đầu tiên tức giận ở trước mặt Nguyễn Kiều Kiều nói tục, ánh mắt trở nên đỏ bừng.

Bà nội Nguyễn cũng đang nghiến răng.

Nguyễn Tuấn rũ mắt đứng ở một bên không lên tiếng, Nguyễn Kiến Đảng đi lại không tiện, cũng chỉ có anh ấy còn chưa chạy về.

Ngô Nhạc thở dài nói: "Cái này cũng quá kỳ cục." Cô ấy đối với chị dâu hai này xem như hết cảm thán, thế mà thừa dịp bọn họ đều không ở nhà, trở về trộm thịt, cô ta điên rồi sao?

Nguyễn Kiến Dân chạm vào cô ấy một cái, ý bảo cô ấy không được nói lung tung.

Ngô Nhạc bĩu môi, không nói gì, xoay người đi tới bên cạnh uống một ngụm nước, rồi nói: "Nếu đã trở lại, vậy dứt khoát ăn cơm trước, chị dâu ba, chúng ta cùng nhau nấu cơm."

Đỗ Thanh gật gật đầu, đi theo cô ấy vào phòng bếp.

Trong nhà chính, tất cả mọi người đều im lặng.

Chỉ có tiếng khóc nức nở nho nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiến Quốc nóng nảy đi tới đi lui trong phòng, mãi đến Nguyễn Kiến Đảng bên ngoài chống nạng đi vào, anh mới dừng lại.

Nguyễn Kiến Đảng nhìn tất cả mọi người nhìn mình, có hơi sờ không ra đầu óc, tầm mắt rơi vào trên người Nguyễn Kiều Kiều còn đang khóc, lo lắng hỏi: "Kiều Kiều không sao chứ?"

"Con bé không sao, có việc là con." Bà nội Nguyễn nói, ngữ khí cứng rắn.

Giờ khắc này bà đối với Liễu Chiêu Đệ đã nhịn đến cực hạn.

Nguyễn Kiến Đảng không rõ, Nguyễn Tuấn đi qua, sơ sài nói lại mọi huyện, sắc mặt Nguyễn Kiến Đảng nhất thời trở nên vô cùng khó coi.

Cái gì anh cũng không nói, xoay người muốn đi ra ngoài.

"Con làm gì?" Bà nội Nguyễn trầm mặt gọi anh ấy lại.

"Lập tức đi ly hôn!" Nguyễn Kiến Đảng trả lời.

"Con nghĩ rằng đã trôi qua lâu như vậy, cô ta sẽ đồng ý?" Bà nội Nguyễn cười nhạo.

Lần trước muốn ly hôn, chính là vì cô ta sống chết không muốn ký tên, hai người chỉ có thể trở về mà không làm được gì.

Kéo dài lâu như vậy, bây giờ đi thì cô ta sẽ đồng ý?

Nguyễn Kiến Đảng dừng bước.

"Chuyện này, chỉ có một giải pháp, nhưng phải xem con có xuống tay được không." Trong lòng Bà nội Nguyễn vẫn luôn có biện pháp, chỉ là bởi vì bận tâm mấy đứa nhỏ, không muốn tình cảnh náo loạn quá khó coi.

Nhưng Liễu Chiêu Đệ lại như vậy, nên để cho bà biết, nhân từ của bà đối với bọn nhỏ mới là tàn nhẫn chân chính.

"Nguyễn Tuấn, Nguyễn Dực, Nguyễn Vĩ, ba đứa lại đây."

Ba cậu đi đến trước mặt bà.

"Bà nội hỏi hai con, sau khi ba mẹ hai con ly hôn, hai con muốn sống với ai?"

"Cùng ba." Nguyễn Dực là người đầu tiên trả lời, hoàn toàn hết hy vọng với Liễu Chiêu Đệ.

"Cùng ba." Nguyễn Tuấn chần chờ hai giây trước khi trả lời.

Nguyễn Vĩ nhìn Bà nội Nguyễn, lại nhìn Nguyễn Kiến Đảng, hốc mắt tràn đầy nước mắt, cậu vẫn muốn mẹ, cậu không muốn ba mẹ ly hôn.

Nhưng nếu nhất định phải chọn một người, cậu đương nhiên chỉ có thể lựa chọn nhà bà nội.

"Cùng ba." cậu nghẹn ngào nói, nước mắt ào ào chảy ra, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Đứa nhỏ tốt." Bà nội Nguyễn sờ sờ đầu cậu, an ủi.

Đặt Nguyễn Kiều Kiều vào trong ngực Nguyễn Hạo, tầm mắt chuyển đến trên người Nguyễn Kiến Đảng, nói: "Con theo mẹ tới đây."

Hai người trở về phòng, đóng cửa lại, cũng không biết đang nói cái gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp