Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 81


1 tháng

trướctiếp

"Như vậy quá mạo hiểm." Nguyễn Kiều Kiều nói, ánh mắt mang theo sự không đồng ý, bàn tay nhỏ bé sờ đến mép băng gạc trên đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng nhấn một chút: "Nếu anh thật sự làm hỏng đầu óc thì làm sao bây giờ?"

Tuy rằng cô bé không hy vọng cậu đi vào con đường nhân vật phản diện, hủy diệt thế giới này, nhưng cũng không muốn cậu biến thành kẻ ngốc.

"Sẽ không." Hứa Tư nói, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé trên trán mình, nắm chặt lấy.

Cậu còn muốn tiếp tục che chở cô bé lớn lên, săn cho cô bé con mồi tốt nhất, mua nhiều kẹo ngon nhất ăn, làm sao có thể tự làm hỏng mình, những vết thương này cũng là do chính cậu đập vào, làm cho dữ tợn hơn, kỳ thật căn bản không có chuyện gì, chẳng qua làm trò phải làm trọn vẹn, thuận tiện làm mình đói bụng vài ngày.

Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy, vẫn mất hứng cắn miệng nhỏ nhắn, cô bé tuyệt đối không thích nhìn thấy bộ dáng bị thương của cậu, trong lòng rất khó chịu, trước kia trong lòng cô có người Nguyễn gia, hiện tại có thêm một Hứa Tư, phản diện nhỏ.

Chỉ là, có đôi khi cô bé cũng sẽ sợ hãi.

Cô bé càng quan tâm bọn họ, lại càng luyến tiếc tương lai mất đi.

Lần trước Bà nội Nguyễn tìm Tiền mù, sau khi trở về đeo cho cô một tấm phù bình an, cô bé sờ phù bình an kia, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm xúc tương tự như tự mình hoài nghi.

Bởi vì cô bé không biết, Bà nội Nguyễn, người Nguyễn gia thật sự là yêu mèo nhỏ là cô bé, hay là nguyên chủ?

Nếu... Nếu một ngày nào đó trong tương lai, họ phát hiện ra cô bé là một kẻ giả mạo, họ sẽ yêu cô bé nhiều như vậy nữa không? Họ có thể đuổi cô bé đi như trục xuất một con quái vật không?

Nguyễn Kiều Kiều chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim sẽ rất đau đớn, cô bé cảm thấy trên thế giới này, nếu thật sự nói có ai quan tâm đến con mèo là cô bé, có phải chỉ có nhân vật phản diện nhỏ trước mắt này hay không?

"Không khóc." Nhìn thấy nước mắt của Nguyễn Kiều Kiều rơi xuống, sắc mặt Hứa Tư đột biến, cũng bất chấp trên đầu mình còn buộc băng gạc, động tác nhanh chóng đứng dậy, muốn giúp cô bé lau nước mắt, nhưng vừa ngẩng đầu, lại bị một trận đầu óc choáng váng ập vào.

Loại cảm giác này giống như cảm giác cậu vừa mới tới thế giới này vậy.

Thân thể này, rốt cuộc vẫn quá suy yếu!

"Anh đừng lộn xộn, đầu sẽ đau." Nguyễn Kiều Kiều thấy cậu lắc lư hai cái, lại vô lực nằm trở về, vội vàng sốt ruột đỡ lấy cậu.

"Đừng khóc." Hứa Tư đưa tay lau khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

"Em mới không khóc!" Nguyễn Kiều Kiều hừ một tiếng, bỏ qua tầm mắt, mèo cô mới không phải con mèo yếu ớt như vậy, sao có thể dễ dàng khóc như vậy, cô bé lau khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, đè cậu nằm xuống: "Anh ngủ một hồi đi, trễ chút chúng ta cùng nhau trở về..." Dừng một lát, lại có hơi chần chờ nhìn cậu: "Chúng ta sẽ cùng nhau trở về chứ?"

Cô bé đang ám chỉ nhà họ Nguyễn.

Hứa Tư gật đầu, về sau bọn họ có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Ở bên ngoài.

Bà nội Nguyễn đang suy nghĩ chuyện này, ngay từ đầu bà bị tức chết, sau đó chậm rãi tỉnh táo lại, lại cảm thấy đây không phải là một cơ hội rất tốt à, cơ hội để cho Hứa Tư rời khỏi Hứa gia.

Lúc này đây, gần như toàn đại đội đều biết Lưu Mai làm mẹ kế ác độc đến mức nào, bà muốn nhận đứa nhỏ đáng thương này tới nuôi, cũng sẽ thuận lý thành chương hơn rất nhiều.

"Kiến Quốc, con đi tìm bác sĩ khai chứng, tốn bao nhiêu tiền, ghi hết xuống." Bà dặn Nguyễn Kiến Quốc, suy nghĩ một lát lại sợ không đủ tàn nhẫn, lại nói: "Mua thêm chút thuốc bổ não, tiêu tiền càng nhiều càng tốt."

"Sao vậy? Ngài còn định tìm hai vợ chồng bọn họ đòi tiền à, bọn họ không có khả năng trả cho mẹ." Đã làm hàng xóm mười mấy năm rồi, người ở bên cạnh là ai còn có thể không biết à?

"Cái này con không cần quan tâm." Bà nội Nguyễn nói, trong lòng đã có chủ ý, sau khi trở về phải làm như thế nào.

Nguyễn Kiến Quốc thấy bà kiên trì, không tiếp tục nói gì, xoay người đi tìm bệnh viện kê khai ra giấy, thuận tiện mua thêm chút thuốc dinh dưỡng.

Chạng vạng, Hứa Tư có thể xuất viện, một tuần sau lại đến kiểm tra lại chút là được, Nguyễn Kiến Quốc muốn ôm cậu xuống, nhưng Hứa Tư từ chối, Nguyễn Kiến Quốc cười nói: "Cậu nhóc mới chút tuổi, cũng biết thẹn thùng?"

Nói xong, xoay người ôm Tiểu Kiều Kiều nhà mình lên, tự an ủi mình: "Cũng may chú đây có bảo bối ngoan nhà chú có thể ôm."

Nguyễn Kiều Kiều bị chọc đến cười khanh khách, hôn Nguyễn Kiến Quốc một cái, vòng quanh cổ anh toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Bản thân cô bé cũng không biết vì cái gì, tuy rằng cô bé biết mình mặc vào một quyển sách, nhưng cô bé với người Nguyễn gia cũng có cảm giác thân cận trời sinh, phảng phất vốn nên là người một nhà.

Cô bé cực kì thích thân thiết với người Nguyễn gia.

Cô bé làm nũng chọc cho Nguyễn Kiến Quốc cười to, cũng hôn lại một cái, bốn người xuất viện.

Khi trở lại đại đội, trời vẫn chưa tối.

Trước khi vào sân, Lưu Mai cách vách lại trốn trong nhà mình thò đầu dò xét, cảm giác được tầm mắt Bà nội Nguyễn nhìn qua, lại lập tức rụt trở về, sợ bị nhìn thấy.

Bà nội Nguyễn cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào sân.

"Tiểu Tư nếu choáng váng, thì vào phòng của Nguyễn Kiệt nghỉ ngơi, Kiều Kiều, không thể nháo anh cháu, bà nội nấu đồ ăn ngon cho các cháu." Lúc trở về, bà cố ý đi chợ mua một con cá chép tươi, tính toán nấu canh cá, bồi bổ thân thể cho Hứa Tư.

"Được." Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn trả lời.

Quay đầu hỏi Hứa Tư có muốn đi vào phòng anh trai ngủ không, Hứa Tư lắc đầu.

Mấy cậu nhóc đang vây quanh Hứa Tư thành vòng tròn, tò mò hỏi đông hỏi tây, Hứa Tư không thích nói chuyện, bọn họ cũng tự động bổ sung tất cả mọi chuyện.

Gần như xem Hứa Tư nâng thành thần, chỉ cần đi vào sau núi trước núi, con mồi gì cũng sẽ tự động lăn tới dưới chân cậu!

"..." Nguyễn Kiều Kiều, quả nhiên trí tưởng tượng của con người là không ai có thể địch lại.

Buổi tối ăn cơm, Hứa Tư ngủ ở phòng Nguyễn Kiệt, ngủ trên giường Nguyễn Hạo, Nguyễn Hạo ở trên trấn đọc sách, giường vừa lúc để trống.

Sáng hôm sau.

Nguyễn Kiều Kiều bị đánh thức.

Nửa ngủ nửa tỉnh, giống như nghe thấy Bà nội Nguyễn đang cãi nhau với ai đó, Nguyễn Kiều Kiều giật mình, trong nháy mắt tỉnh táo lại, như một con cá chép từ trên giường lăn lên, giày cũng bất chấp không đi, đã chạy ra ngoài.

Vừa chạy đến cửa đã bị Hứa Tư tiến vào ngăn lại.

Cũng không biết làm sao cậu biết cô bé tỉnh lại, đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, ngồi trên băng ghế nhỏ, ngồi xổm trước mặt cô bé, nâng bàn chân nhỏ bé của cô bé chà xát bụi trên lòng bàn chân, mới đeo vớ nhỏ cho cô bé, đi giày.

Một phen động tác, vô cùng thuần thục.

Nguyễn Kiều Kiều cơ bản đã quen với hành vi của cậu, thấy vậy cũng không có gì khác thường, chỉ kéo ống tay áo của cậu, lo lắng hỏi: "Anh Tư, bà nội đang cãi nhau với ai vậy?"

"Cách vách." Hứa Tư trả lời, dắt cô bé đứng dậy, muốn đi phòng bếp.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều muốn đi ra ngoài xem thử, kéo tay cậu đi theo một hướng khác.

Hứa Tư nhìn cô bé: "Rửa mặt đánh răng ăn sáng."

Khó có được, một lần lại nói nhiều chữ như vậy.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều gấp gáp, cô bé cho dù biết sức chiến đấu của Bà nội Nguyễn kinh người, cơ bản là sẽ không chịu thiệt, nhưng cô bé vẫn lo lắng, nhất định phải nhìn mới được, nào có thời gian rảnh rỗi kia làm những việc này.

Hai người đứng ở bên trong cửa phòng bếp và cửa phòng giằng co.

Cuối cùng, rốt cuộc vẫn là Hứa Tư luyến tiếc nhìn cô bé sốt ruột, bớt lực đạo, bị cô bé lôi kéo đi ra bên ngoài.

Bên ngoài trong nhà trên đường có không ít người, hơn nữa còn là người có hơi uy vọng trong đại đội, ngay cả đội trưởng cũng đi theo, giống như thẩm vấn vụ án thời cổ đại, một người ngồi một phương.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp