Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 82


1 tháng

trướctiếp

Bà nội Nguyễn và Lưu Mai đứng ở giữa, Nguyễn Kiến Quốc Hứa Kiến Lâm đứng ở bên kia.

Chuyện này lại sao rồi?

Nguyễn Kiều Kiều âm thầm líu lưỡi, đi về phía trước vài bước.

Chợt nghe Bà nội Nguyễn nói: "Đây là giấy chứng nhận tôi để bệnh viện kê đơn, chữ trắng đen, 150 tệ, kể cả chi phí sau này còn phải bốc thuốc. Cô tự mình nhìn xem, nếu cảm thấy không thành vấn đề, lập tức đưa tiền cho tôi, trước mặt nhiều người như vậy, tôi cũng không có khả năng lừa cô."

"Một trăm năm mươi! Thím Nguyễn đây là giết người! Thuốc gì đắt như vậy, cần 150 đồng!" Lưu Mai tức giận thét chói tai, chỉ vào Nguyễn Kiến Đảng ở bên kia nói: "Kiến Đảng lúc trước cũng chỉ dùng một trăm, nó dùng thuốc thần tiên gì, cần một trăm năm mươi đồng!"

"Kiến Đảng bị thương là chân, Hứa Tư bị ở đầu, vậy có thể giống nhau sao?" Bà nội Nguyễn trợn trắng mắt: "Cô cũng đừng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cứ nói cho hay không cho đi!"

"Không cho! Không cho! Ngay cả giết tôi cũng không có nhiều tiền như vậy!" Lưu Mai kêu nghèo, trong nhà cô ta quả thật có tiết kiệm chút tiền, nhưng đừng nói một trăm năm mươi, dù là năm đồng, cô ta tuyệt đối sẽ không lấy ra dùng cho tên tạp chủng kia.

Cô ta ước gì cậu sớm chết ở bên ngoài, còn chữa bệnh cho cậu à, nghĩ thật sự quá đẹp!

"Không cho đúng không?" Bà nội Nguyễn nhìn cô ta hỏi.

Lưu Mai nhìn biểu tình bình tĩnh của Bà nội Nguyễn, trong lòng đột nhiên, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn nghẹn cổ trả lời: "Không cho! Không có tiền!"

Bà nội Nguyễn gật gật đầu, xoay người lại nhìn về phía Hứa Kiến Lâm đứng chung một góc với Nguyễn Kiến Quốc: "Kiến Lâm cậu là đương gia, cậu nói, tiền thuốc men con trai cậu thật sự không đưa có phải hay không?"

Hứa Kiến Lâm khó xử mím chặt môi.

Anh ta không phải Lưu Mai, bị cán bộ thôn toàn đội nhìn như vậy, làm sao có thể bỏ mặt nói không cho, sau này truyền ra ngoài anh ta còn làm người ở trong thôn như thế nào? Anh ta lại nhìn Lưu Mai bên kia một cái, môi vừa mở ra muốn nói chuyện, Lưu Mai đã đuổi theo đánh tới.

"Hứa Kiến Lâm tôi nói với anh, anh nếu dám đưa, tôi sẽ ly hôn với anh! Mang theo con trai kết hôn với người khác, anh với tên khốn đó sống đi!" Lưu Mai nắm lấy cổ áo anh ta, cảnh cáo nói, thuận đường còn cào cổ anh ta một cái.

Trên cổ đau rát, hơn nữa lời uy hiếp này của Lưu Mai, Hứa Kiến Lâm phảng phất như đã tỉnh táo, lời gì cũng không dám nói, chỉ bỏ qua tầm mắt, không dám nhìn ánh mắt Bà nội Nguyễn.

Phản ứng này của anh ta, Bà nội Nguyễn còn có cái gì không rõ.

Cho dù đã sớm biết kết quả như vậy, cũng hy vọng có kết quả như vậy, nhưng bà vẫn vì đứa nhỏ Hứa Tư kia mà cảm thấy ớn lạnh.

Một đứa trẻ tốt như vậy, tại sao lại có một người cha như thế? Quả thực là tạo nghiệt!

Nguyễn Kiều Kiều cũng lo lắng nhìn phản diện nhỏ bên cạnh, cho dù cô không có ký ức về chuyện cũ, nhưng cũng khó có thể tin được thế gian này lại có cha ruột nhẫn tâm như vậy.

Lại nhìn Nguyễn Kiến Quốc, ông thật sự là hận không thể dùng hết lòng nâng niu cô bé, so với cô bé, phản diện nhỏ thật sự là quá đáng thương, khó trách một lời không hợp sẽ diệt thế!

Hứa Tư cảm nhận được ánh mắt đồng tình bốn phương tám hướng đưa tới, chỉ nhìn Nguyễn Kiều Kiều, phảng phất như không cảm giác được những tầm mắt kia.

"Tốt!" Bà nội Nguyễn nhìn Hứa Kiến Lâm cười nhạo một tiếng.

"Nếu các người không muốn đưa, vậy tôi cũng không có gì để nói, chỉ một chuyện, nếu hôm nay đội trưởng thôn bí thư, ông hai đều ở nhà chúng ta, vậy chúng ta nói rõ ràng."

Cảm giác bất an lúc trước của Lưu Mai càng thêm nồng đậm, cau mày nhìn bà.

"Dù sao Tiểu Tư ở nhà các người, ăn không được ăn, ở không được ở, cha mẹ các người, không cần làm cũng được, từ nay về sau, tất cả mọi thứ của cậu bé đều không cần các người để ý, bí thư, đại đội trưởng, các người giúp chúng tôi làm chứng, từ nay về sau, Hứa Tư chính là người của Nguyễn gia chúng ta!"

"Bà điên!" Lưu Mai không thể tin nhìn Bà nội Nguyễn, chỉ cảm thấy bà có điên rồi hay không?

Không có việc gì muốn nhận một người khác họ về nuôi?

Tiền trong nhà có bao nhiêu? Hay là khẩu phần ăn nhiều quá ăn không hết?

Hứa Kiến Lâm cũng lập tức lên tiếng phản đối: "Không được!" Anh ta còn sống, lại không chết, nếu đưa con trai trưởng cho người khác nuôi, sau này người trong đội sẽ nhìn anh ta như thế nào?

Bà nội Nguyễn lần này đã không thèm để ý ý kiến của anh ta nữa, bà đi tới trước người Hứa Tư, ngồi xổm xuống, chỉ vào đông đảo cán bộ thôn phía sau hỏi cậu: "Tiểu Tư, cháu nguyện ý sau này ở Nhà họ Nguyễn không? Từ nay về sau không có bất kỳ quan hệ gì cùng Hứa gia, nguyện ý không?"

"Nguyện ý." Hứa Tư gật đầu, không có bất kỳ do dự nào.

Hứa Kiến Lâm cũng đang nhìn cậu, vốn tưởng rằng cậu sẽ chần chờ, lại không nghĩ tới cậu không chút suy nghĩ đã gật đầu đồng ý, nhất thời cảm thấy trên mặt nóng bỏng đau đớn, giơ tay lên muốn đánh tới: "Đồ nghịch tử này, lão tử còn chưa chết, mày đã..."

"Kiến Lâm." Nguyễn Kiến Quốc bên cạnh dễ dàng kéo cánh tay anh ta lại.

Ánh mắt mang theo lãnh ý nhìn anh ta.

Hứa Kiến Lâm thấp hơn anh một cái đầu, càng không cường tráng như anh, bị anh nhìn như vậy, khí thế trên người nhất thời theo đó mất đi hơn phân nửa, nhưng vẫn nói: "Anh Nguyễn, anh vì sao phải cướp con trai em?"

"Không phải lúc trước đã có một chân với người ta chứ? Đây là có ý định nhận tổ quy tông sao?" Lưu Mai ở một bên đảo mắt, vẻ mặt hoài nghi thì thầm.

Lời này của cô ta vừa dứt, đã bị Bà nội Nguyễn tát một cái.

"Ba!"

Lưu Mai ôm mặt mình bị đánh, không thể tin trừng mắt nhìn Bà nội Nguyễn, không thể tin được bà lại dám đánh cô ta!

"Miệng rách này của cô dám đưa ra ngoài thêm nữa, bà đây chẳng những muốn đánh cô, còn muốn xé miệng cô!" Bà nội Nguyễn lạnh nhạt, còn làm bộ giơ tay lên, phảng phất chỉ cần cô ta nói nhảm thêm một câu, bà có thể thật sự lập tức xé miệng cô ta.

Lưu Mai sợ hãi, câm miệng, không dám nói lung tung nữa, nhưng khóe mắt nhìn thấy Hứa Kiến Lâm bên kia, lại tức giận rống lên: "Hứa Kiến Lâm anh là người chết à! Không thấy vợ anh bị đánh?"

"Bà ấy không đánh cô, tôi cũng muốn đánh!" Hứa Kiến Lâm tức giận nói, người đàn ông uất ức hơn nữa cũng không thích bị đội mũ xanh trước mặt mọi người, hơn nữa còn là bà xã hiện tại của mình tự tay đeo vào.

Lưu Mai nghe vậy, ánh mắt lóe lên, tự biết đuối lý, cắn chặt môi không dám nói gì nữa.

"Kiến Lâm, cậu cũng đừng tức giận như vậy, mấy năm nay chúng ta là hàng xóm, cậu đối với đứa nhỏ này như thế nào, chúng ta cũng không nói, nhưng chúng ta không nói, không có nghĩa là chưa từng xảy ra, trong lòng mọi người đều biết, nếu như không phải Tiểu Tư đứa nhỏ này mệnh lớn, bằng không còn không biết đã chết được bao nhiêu năm rồi!"

"Tôi chỉ hỏi cậu một câu, cậu đã thấy Hứa Tư lên bàn cơm nhà cậu ăn cơm lúc nào?"

"Mặc một bộ đồ mới? Không nói quần áo mới, ngay cả quần áo ấm cơ thể, có không? Mùa đông, cậu ấy còn mặc áo ba lỗ, lạnh đến mức chân tím tái."

"Kiến Lâm, người, thật sự không thể như vậy, cẩn thận trời hạ sét đánh!"

"Cậu đối đãi với đứa nhỏ này như vậy, chẳng lẽ thật sự không sợ mẹ đứa nhỏ nửa đêm tới tìm cậu tính sổ sao?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp