Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 80: Mưu Đồ Tâm Cơ (4)


1 tháng

trướctiếp

"Ha ha, lời này Lưu Mai cô nói ra có ngượng không?" Lời này của cô ta vừa nói ra, người vây xem đã cười nhạo ra tiếng.

"Chỉ nhà cô vận khí tốt, mỗi ngày đều có thể nhặt được thỏ, gà rừng, sao lại không thấy nhà chúng ta có vận khí này?"

"Đúng thế, làm người cũng không thể quá đáng, cẩn thận thiên lôi đánh vào đất!"

Bên này đang lên tiếng mắng Lưu Mai, Lưu Mai cùng mọi người mắng thành một đoàn, bên kia rốt cục có người nhìn không vừa mắt, ôm Hứa Tư chạy đến trạm y tế cuối thôn, còn có người nhớ rõ trong khoảng thời gian trước Hứa Tư và Nguyễn gia giao hảo, chạy đi tìm Bà nội Nguyễn.

Khi Bà nội Nguyễn nhận được tin tức, đang cùng Nguyễn Kiều Kiều chuẩn bị đồ ăn buổi trưa cần dùng, vừa nghe chuyện này, lập tức đứng lên, xoay người chạy ra ngoài, chạy đến một nửa lại nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều đi theo phía sau: "Kiều Kiều, cháu mau đi cửa thôn gọi ba cháu lại đây, mau, bảo ba cháu cưỡi xe ba bánh tới đây!"

Nói xong, cũng không đợi Nguyễn Kiều Kiều trả lời, xoay người đi theo người báo tin chạy nhanh.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không dám trì hoãn, cất chân ngắn dùng sức chạy về phía cửa thôn.

Đến khi Nguyễn Kiến Quốc dẫn Nguyễn Kiều Kiều, đi xe ba bánh đến trạm y tế thôn, bà nội Nguyễn và Lưu Mai gần như muốn đánh nhau.

Bà nội Nguyễn chỉ vào mũi Lưu Mai tức giận mắng: "Cô là độc phụ hắc tâm, tôi nói với cô, Tiểu Tư nếu có việc, xem tôi có lên đồn công an tố cáo cô không!"

"Mẹ." Nguyễn Kiến Quốc đi tới, bảo vệ bên cạnh bà, Lưu Mai vốn định hất tay Bà nội Nguyễn chỉ vào mũi cô ta, thấy Nguyễn Kiến Quốc đến, cũng không dám làm càn, lui về phía sau một bước, nhưng miệng vẫn không chịu thỏa hiệp, nói với Bà nội Nguyễn: "Liên quan cái rắm, đây là chuyện của Hứa gia, cần bà già... Đến chỉ tay múa chân!"

Lưu Mai vốn muốn mắng bà già bất tử Nguyễn Thị, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Nguyễn Kiến Quốc, lời sau theo bản năng nuốt trở về.

"Chuyện này tôi thật đúng là sẽ quản rồi, đến đây, bác sĩ Lục, ông đến nói với chúng tôi, rốt cuộc Tiểu Tư bị làm sao vậy!" Bà nội Nguyễn kéo bác sĩ trạm y tế đến giữa đám đông, nói: "Ông nói cho bọn họ biết, người phụ nữ này hắc tâm bao nhiêu!"

Bác sĩ Lục vốn không muốn dính vào chuyện này, chỉ là chuyện này, ông cảm thấy Lưu Mai quả thật quá đáng.

Nên nhìn Lưu Mai nói: "Hứa gia, làm người, vẫn phải phúc hậu chút, đứa nhỏ này sao có thể bị đói như vậy? Đã ba ngày rồi, lại đói thêm một ngày nữa, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu được người!"

"Trời ạ..."

"Ba ngày? Lưu Mai này thật sự là..."

"Ba ngày không ăn cơm, lòng người này sao lại tàn nhẫn như thế, lạnh lùng thế được à?"

"Còn không phải, ba ngày không ăn cơm, còn buộc đứa nhỏ như thế lên núi đi săn thú, hiện tại bị thương, còn không chữa trị..."

"Tôi không có, tôi không có ép nó đi săn!" Lưu Mai đối mặt với chỉ trích của mọi người trăm lời không thể biện minh, chỉ cảm thấy oan uổng chết đi được, có một số lời cũng vô ý thốt ra: "Cho tới bây giờ nó chưa bao giờ ở nhà ăn cơm! Cũng không phải ba ngày nay mới không ăn..."

Nói đến đó, cô ta mới hoảng sợ phát giác mình nói gì, che miệng mình liếc mắt.

Đám đông cũng nổ tung theo.

"Vợ Hứa gia, ý tứ này của cô, cô vẫn luôn không cho đứa nhỏ này ăn cơm?"

"Trời ạ, trên thế giới này quả nhiên chỉ có mẹ kế ác độc!"

"Mình mỗi ngày đều ăn ngon uống cay, thịt không rời miệng, lại tới cơm cũng không cho đứa nhỏ một ngụm, thế đạo này thật sự là..."

Bác sĩ Lục cũng không nghĩ tới lại như vậy, ánh mắt nhìn Lưu Mai cũng thay đổi, ngữ khí cũng trở nên rất nghiêm túc: "Vợ Hứa gia, cô đây thuộc loại ngược đãi trẻ em, thuộc loại hành vi vi phạm pháp luật, sẽ ăn cơm tù."

Vừa nghe đến phải ăn cơm tù, cả người Lưu Mai đều sợ tới mức run rẩy.

"Ngoài ra, đứa trẻ này có một vết nứt trên đầu, điều kiện của trạm y tế không cho phép, phải được đưa đến bệnh viện thị trấn ngay lập tức, nếu không bị nhiễm trùng, sẽ trở nên rắc rối lớn hơn." Bác sĩ Lục lại nói.

Lưu Mai ngay cả trạm y tế cũng không muốn đưa tới, huống chi là muốn đưa đến bệnh viện, lập tức từ chối: "Không cần, đứa nhỏ này mệnh..."

"Lưu Mai, cô nói lời này thật sự không sợ trời giáng sét sao?!" Bà nội Nguyễn nổi giận gầm lên, tức giận muốn chết, tiến lên nắm lấy cánh tay Lưu Mai nói: "Cô lập tức cùng chúng tôi đến bệnh viện!"

"Không cần, tôi không đi!" Lưu Mai trốn thẳng về phía sau, vừa đi tới bệnh viện, không mất mấy chục đồng làm sao có thể ra được, vì một tiểu tạp chủng mà tốn nhiều tiền như vậy, còn không phải là đang đào thịt của cô ta sao?

"Mẹ, chúng con đi trước." Bên kia, Nguyễn Kiến Quốc đã ôm lấy Hứa Tư trên giường được băng bó đơn giản, nhìn Bà nội Nguyễn nói.

Bà nội Nguyễn hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Mai một cái, biết hiện tại không thể trì hoãn được, muốn lập tức đi bệnh viện, cho dù hận không thể đánh chết độc phụ Lưu Mai này, nhưng cũng biết không phải lúc này, bà xoay người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều, xoay người lên xe ba bánh.

Nguyễn Kiến Quốc muốn đạp xe, đặt Hứa Tư đặt vào trong ngực bà, ôm thân thể gầy yếu nhẹ nhàng kia, Bà nội Nguyễn lại một trận đau lòng.

Nguyễn Kiều Kiều ngồi bên cạnh bà, bàn tay nhỏ bé không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay Hứa Tư, mà Hứa Tư đang hôn mê, tựa như là cảm giác được cô bé, bàn tay bị cô bé nắm tay cũng giật giật, nắm chặt lại.

Biết cậu vẫn còn có ý thức, trái tim căng thẳng của Nguyễn Kiều Kiều cuối cùng cũng buông lỏng.

Đến bệnh viện, đưa vào phòng cấp cứu, băng bó... Sau một loạt các kiểm tra, đã đến giữa trưa, cũng may buổi sáng khi ra khỏi cửa, Bà nội Nguyễn đã dặn dò mấy người hàng xóm có quan hệ tốt, để cho các bà tới buổi trưa đến nhà giúp bà nấu một bữa cơm.

Nguyễn Kiến Quốc nộp tiền thuốc men, lúc trở lại phòng bệnh, Hứa Tư đã tỉnh lại, Bà nội Nguyễn đang mắng cậu.

Bà nội Nguyễn, chỉ có khi chân chính quan tâm một người, mới có thể biến quan tâm thành trách cứ, hiện tại bà đối với Hứa Tư chính là như vậy.

Bà quở trách cậu một trận xong, cuối cùng nói: "Bây giờ thấy rõ rồi không? Nhà kia là ai, xem cháu sau này còn bị ngốc không." Bà xem khoảng thời gian này Hứa Tư khác thường, là vì cậu còn tình cảm với người họ Hứa.

Hứa Tư rũ mí mắt tùy ý bà mắng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên trán còn buộc băng gạc.

Nguyễn Kiến Quốc trong khoảng thời gian này không nói, nhưng kỳ thật cũng có hơi không thoải mái, thật giống như một phen khổ tâm của mình bị người ta phụ lòng vậy, nhưng loại không thoải mái này, khi nhìn thấy cậu biến mình thành như vậy, lại biến thành đau lòng.

Anh giữ chặt Bà nội Nguyễn còn đang lải nhải không ngớt, nói: "Mẹ, để cho nó nghỉ ngơi đi, mẹ đi ra một chút."

Bà nội Nguyễn lại trừng mắt nhìn Hứa Tư một cái, sau đó dặn dò Nguyễn Kiều Kiều nhìn cậu, lúc này mới đi theo Nguyễn Kiến Quốc đi ra ngoài.

Hai người lớn vừa đi, Nguyễn Kiều Kiều đã tiến lại gần hỏi: "Anh Tư, anh cố ý sao?"

Cô không nghĩ tới, nhân vật phản diện này tuổi còn nhỏ như thế, lại có tâm cơ như vậy!

Hứa Tư nhìn cô, gật đầu.

Nếu như là ở thế giới kia của cậu, cậu có thể trực tiếp cắn chết bọn họ, nhưng thế giới này không được, cậu muốn bảo vệ cô lớn lên, phải dựa theo quy tắc của thế giới này.

Lưu Mai tham lam vô độ, cậu không thể mặc kệ cô ta, cho cô ta chút ngọt ngào, sau đó một chiêu hạ mất mạng.

Tuy rằng cậu bị thương, lại bị đói vài bữa, nhưng cậu cảm thấy vì sau này, làm như vậy hoàn toàn đáng giá.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp