Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 79: Mưu Đồ Tâm Cơ (3)


1 tháng

trướctiếp

Lưu Mai không nghĩ ra.

Đồng thời trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác bất an.

Cô ta đi về phòng mình, thấy Hứa Kiến Lâm còn chưa ngủ, tiến lên vỗ anh ta một cái, hỏi: "Anh có thấy đứa con trai lớn kia của anh có hơi kỳ quái?"

"Cái gì?" Hứa Kiến Lâm nhất thời không kịp phản ứng cô ta nói ai, bởi vì Lưu Mai chưa bao giờ xưng hô Hứa Tư như vậy, không phải nói cậu là tiện chủng thì chính là tạp chủng chết tiệt, tóm lại cái gì khó nghe thì gọi là cái đó.

"Hứa Tư, con trai lớn của anh!" Lưu Mai tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.

"Nó... Nó không phải lúc nào cũng như vậy sao?" Hứa Kiến Lâm nghi hoặc nhìn cô ta, trong ấn tượng của anh ta, đứa con trai lớn này từ đầu đến cuối chính là một người vô hình, không ở nhà ăn cơm, thỉnh thoảng còn không ngủ ở nhà, giống như một người hoang dã vậy.

Anh ta không phải không biết Lưu Mai đối với cậu như thế nào, chỉ là đối với anh ta mà nói, một đứa nhỏ đã chết mẹ, tất nhiên không quan trọng bằng vợ và con hiện tại.

Lưu Mai trầm trọng giống như bây giờ, không phải không có sự dung túng của anh ta bên trong.

"Không giống." Lưu Mai nhíu mày nói, nhưng lại không biết nên hình dung như thế nào.

"Có cái gì không giống, anh thấy em ăn thịt nhiều tới chảy mỡ đấy."

"Vậy anh nói, chuột trúc của nó nhặt ở đâu? Anh có thực sự tin vào những lời ma quỷ của nó à? Nhặt á?"

"Vậy nó bắt?"

"Không! Nó bao nhiêu tuổi? Có thể đánh nhiều con mồi như vậy à?"

Hứa Kiến Lâm cũng không kiên nhẫn, ngồi dậy: "Vậy em nói rốt cuộc là sao vậy! Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải!"

Lưu Mai cắn môi, đột nhiên nhìn trái nhìn phải, sau đó thần bí hề hề kề sát vào anh ta, ở bên tai anh ta nhỏ giọng nói: "Anh nói, nó có phải là tinh quái trên núi biến thành hay không?"

Lần này, Hứa Kiến Lâm nhìn cô ta giống như nhìn một thằng ngốc.

Lưu Mai bị anh ta nhìn mất hứng, lại tát anh ta một cái.

Nói với anh ta những tin đồn mà cô ta nghe bên ngoài: "Anh nghĩ rằng chỉ có em nói chuyện đó? Anh biết Nguyễn Kiều Kiều ở nhà bên cạnh làm sao về không? Trên núi là nơi nào, cho dù Nguyễn Kiến Đảng đi vào cũng không đi ra an toàn, hai đứa trẻ mấy tuổi bọn họ, có thể từ bên trong bình yên vô sự đi ra, anh không cảm thấy kỳ quái sao?"

"Vậy có lẽ do vận khí của bọn họ?" Ngữ khí Hứa Kiến Lâm cũng có hơi không xác định.

Bởi vì tổ tiên đời đời đều sinh sống ở chỗ này, tất nhiên biết núi trước kia là địa phương nào, nghe người đời trước nhắc tới, trước kia lúc đói chết người, rất nhiều người sẽ mạo hiểm vào núi trước săn thú, nhưng bình thường đều là có đi không có về, cho dù trở về, cũng sẽ ít tay thiếu chân.

Hai đứa nhỏ Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư cộng lại mới hơn mười tuổi không bao nhiêu, thế mà ở bên trong một ngày một đêm, an toàn đi ra, chuyện này quả thật có hơi quỷ dị.

Chẳng lẽ thật sự là tinh quái biến thành?

"Thật là một con quỷ, đây đâu phải là vấn đề vận khí, còn có Nguyễn Kiều Kiều kia, người bình thường giày vò như cô ta đã sớm chết non, chỉ có cô ta lần lượt thoát hiểm, nếu trong này không có môn đạo gì, em sẽ không tin."

"Em từ đâu để nghe những chuyện này?" Hứa Kiến Lâm nhíu mày nhìn cô ta.

"Trong đội ai mà không nói, Bà nội Nguyễn có lợi hại hơn nữa, có thể xé miệng mọi người? Hơn nữa, mấy ngày trước, không ít người nhìn thấy Bà nội Nguyễn xách đồ đến nhà Tiền mù, không chừng chính là vì chuyện của con nhỏ này."

"Nói bậy, rõ ràng là vì hỏi ngày động thổ." Ở nông thôn đều tin chuyện này, chỉ mong một sự may mắn, cho dù là trong nhà có nghèo đến đâu, nếu thật sự có chuyện lớn gì, đều sẽ cầm theo một cân gạo, nửa cân thịt đến chỗ Tiền mù hỏi một chút, mặc kệ có đúng hay không, dù sao cũng chính là vì thuận lợi mà thôi.

"Cùng anh nói thật sự là nói không rõ." Thấy Hứa Kiến Lâm không tin lời mình, Lưu Mai có hơi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái, xoay người vén chăn của mình, bò lên giường.

Hứa Kiến Lâm nhìn cô ta: "Vậy em biết rõ ràng, em còn ăn thịt của nó lấy về?"

"Em... Em là... Em còn không phải vì hai người các anh! Chỉn cần anh không vô dụng, bằng không tôi cũng có thể sống trong nhà tầng, Hứa Kiến Lâm em nói với anh, mái nhà chúng ta cũng chỉ trụ được một năm rưỡi, anh tốt nhất là kiếm tiền cho em ngay lập tức ..."

Lưu Mai lải nhải, càng nói càng hăng hái.

Hứa Kiến Lâm không kiên nhẫn nghe, trùm chăn lên đầu, xoay người ngáy to, Lưu Mai tức giận hung hăng đạp hai cước vào anh ta, nhưng một chút phản ứng anh ta cũng không có, chỉ có thể âm thầm tức giận.

Lưu Mai vẫn cảm thấy hiện tại Hứa Tư có hơi quỷ dị, nhưng lại không bỏ được thịt, cho nên ngày hôm sau Hứa Tư lại cầm theo thỏ trở về, cô ta vẫn vui mừng lên đón.

Theo thường lệ lại nhìn về phía cửa chính Nguyễn gia hô vài tiếng, không gọi Bà nội Nguyễn ra, cũng cảm thấy mỹ mãn.

Cứ như vậy, ba ngày liên tiếp cô ta ăn thịt khác nhau, đến ngày thứ tư, vào thời gian này cô ta chờ ở trong sân, còn đang ảo tưởng hôm nay có thể có được heo rừng hay không?

Một con lợn rừng?

Lợn rừng tất nhiên không thể.

Chỉ thấy phía cuối thôn đột nhiên chạy tới một người, ánh mắt tràn đầy lo lắng nói với cô ta: "Hứa gia, cô nhanh lên, cậu nhóc nhà cô sắp không được rồi!"

"Cái gì?!" Đầu óc Lưu Mai ngẩn ra, bị người nọ lôi kéo kéo đến cuối thôn, nơi đó đã vây quanh một vòng lớn người!

"Mau nhường, mau nhường." Người kéo cô ta hô to, tất cả mọi người lập tức nhường ra một con đường.

Lưu Mai một đường đầu óc đều mơ hồ, còn tưởng rằng cậu nhóc người này nói là Hứa Thành của cô ta, nhất thời gào khóc một tiếng đã nhào tới: "A, con trai của mẹ... con làm thế nào ..."

Những lời sau đó đột nhiên dừng lại.

Bởi vì cô ta nhìn thấy người nằm ở đó, trán đầy máu cũng không phải Hứa Thành của cô ta, mà là Hứa Tư.

Cô ta bất chấp lui ra sau đó một bước, biểu tình trên mặt vốn còn thương tâm cũng trong nháy mắt thu lại, quay đầu trừng mắt nhìn người kéo cô ta nói: "Vợ Nguyên gia nói lung tung cái gì, đây đâu phải là Hứa Thành nhà tôi, hù dọa tôi, bệnh tim của tôi thiếu chút nữa bị dọa ra."

"Vợ Hứa gia, cô nói không thể nói như vậy, đây không phải là Hứa Thành, vậy cũng là cậu nhóc nhà cô, đứa lớn!"

"Đúng vậy, mẹ kế chính là mẹ kế, tất nhiên kém mẹ ruột."

"Cũng đừng nói những thứ này nữa, mau đưa đến trạm y tế đi, ra nhiều máu như vậy, đi trễ chút chỉ sợ..." Có người lắc đầu, thấy mặt Hứa Tư trắng bệch nằm trên mặt đất, trên trán còn dính vết máu, hiển nhiên đã sắp không được rồi.

Lưu Mai vừa nghe nói muốn đến trạm y tế, lập tức thấy đau thịt, tức giận nói: "Chỉ có hơi vết thương này, làm sao cần phải lên trạm y tế, không phải là tiền nhà cô nên có thể tiêu bừa?" Nói xong, đi lên đá thân thể Hứa Du.

Bên cạnh có người nhìn không nổi nữa, đẩy cô ta ra.

"Vợ Hứa gia, cô cũng quá kỳ cục, cho dù không phải thân sinh của cô, đó cũng là người Hứa gia, mấy ngày trước cô còn mỗi ngày khen cậu bé có bản lĩnh, sao hiện tại lại thay đổi?"

"Còn không phải, đứa nhỏ lớn như vậy, bắt cậu đi săn thú, thật sự tâm địa đen tối vô biên."

"Cô nói bậy?" Lưu Mai vừa nghe lời này đã không nhịn nữa, hung tợn trừng mắt nhìn người nọ: "Con mồi của nó do nhặt được! Tôi có bắt nó săn đâu?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp