Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 76: Nhân Vật Phản Diện Nhỏ Lấy Lòng


1 tháng

trướctiếp

"Không thích?" Hứa Tư đối với cảm xúc của cô bé rất nhạy cảm, biểu tình có hơi ảm đạm nhìn cô.

Nghĩ rằng thức ăn do mình tìm, cô bé không quan tâm.

Thế nhưng, rõ ràng cô bé thích uống sữa.

Hay là nói... cô bé muốn uống sữa của động vật có vú khác?

Hứa Tư cau mày, đang tự hỏi ngày mai có nên dẫn một con trâu rừng trở về hay không.

"Không đâu, em rất thích." Nguyễn Kiều Kiều hoàn hồn, thấy cậu tựa như có hơi thất vọng, lập tức nói.

Hơn nữa sữa quả thật cũng dễ uống, còn tiết kiệm tiền.

Hứa Tư nghiêm túc nhìn cô bé, quan sát vài giây, xác định không phải cô bé nói dối, lúc này biểu tình mới sáng lên, quay đầu nhìn về phía dê cái bên kia, sắc mặt cũng tốt hơn không ít, dắt cô bé đi vào phòng bếp ăn sáng.

Mấy cậu nhóc ngắm dê cho đủ, cũng lục tục trở về phòng bếp ăn cơm, Bà nội Nguyễn vừa rửa chén, vừa dặn dò mấy người bọn họ: "Chuyện Tiểu Tư nhặt dê không được nói ra, biết không? Người khác hỏi, thì nói trong nhà mua, là mua cho em gái các cháu uống sữa bồi bổ thân thể."

"Được." Mấy cậu nhóc đồng thanh trả lời, cũng đều biết loại chuyện tốt này dễ khiến cho người khác đỏ mắt, không có bất kỳ hoài nghi nào mà đồng ý.

Lúc này Bà nội Nguyễn mới yên lòng.

Sau khi mấy cậu nhóc đi học, Bà nội Nguyễn nhìn con dê còn đang gặm vỏ cây ở đó, tìm được liềm ở nhà chính, dặn dò Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư còn đang ở phía sau trồng dê con một tiếng, lúc này mới cầm sọt ra ngoài cắt cỏ.

Ngoại trừ gà vịt, Bà nội Nguyễn rất ít khi nuôi loại gia súc này, quá phí công, cũng tốn lương thực, hiện tại Hứa Tư dắt hai con trở về, bà cũng không thể mặc kệ.

Nguyễn Kiều Kiều ăn xong bữa sáng chơi ở sân sau, cô rất thích con dê nhỏ này, ánh mắt ướt sũng cực kì xinh đẹp, còn không sợ người, thích liếm lòng bàn tay cô bé cọ cọ chân cô bé làm nũng, lông trên người cũng mềm nhũn, sờ thoải mái.

Hứa Tư đứng ở một bên nhìn cô bé chơi, đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh, mang theo ý tứ không rõ nhìn con dê nhỏ liếm lòng bàn tay cô bé.

Dê con tựa hồ cảm giác được áp lực truyền đến trên người cậu, thân thể nhỏ bé run lên, theo bản năng giống như mẹ nó lui về phía sau, nhưng lại luyến tiếc rời khỏi bên cạnh Nguyễn Kiều Kiều, chỉ có thể vừa run chân, vừa liếm lòng bàn tay Nguyễn Kiều Kiều làm nũng.

Nguyễn Kiều Kiều hồ nghi nhìn phản diện nhỏ ở xa xa, lại nhìn dê cái trốn ở bên kia.

"Anh Tư, anh lại đây một chút." Cô bé vẫy tay với Hứa Tư.

Hứa Tư nhìn cô bé, đi tới.

Con dê nhỏ bên cạnh run rẩy càng thêm lợi hại, cuối cùng khi Hứa Tư sắp đến trước mặt, nhanh như chớp chạy đi... Nửa đường còn ngã xuống một lần, ùng ục lăn một vòng, đến bên cạnh dê cái, lảo đảo đứng lên, lại trốn ở phía sau mông dê mẹ.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

"..." Hứa Tư.

Quả nhiên, cô không nhìn lầm! Những con vật này thật sự đều sợ nhân vật phản diện nhỏ, bao gồm cả Tiểu Hắc vốn rất thân cận với cô bé ở cửa thôn, chỉ cần cô bé và phản diện nhỏ ở cùng một chỗ, nó đều sẽ trốn ở góc tường, ngay cả đầu cũng không dám lộ ra, còn có những con khỉ ở trước núi và dã thú trốn ở chỗ tối, đều sợ cậu, cũng không phải ảo giác của cô bé!

Nhưng tại sao?

Nguyễn Kiều Kiều hồ nghi nhìn Hứa Tư, thẳng thắn hỏi cậu: "Anh Tư, vì sao những con vật này sợ anh?"

Hứa Tư nhìn cô bé, lại nhìn hai con dê trốn tránh bên kia, lắc đầu: "Không biết."

"Thật sự không biết?" Nguyễn Kiều Kiều không tin lắm, nhưng lại cảm thấy cậu không có khả năng có ngón tay vàng, dù sao cũng có ngón tay vàng, cũng không đến mức trước kia lăn lộn thảm như vậy.

Cô đi đến bên cạnh cậu, ánh mắt nghiêm túc nhìn cậu: "Anh Tư, anh không thể lừa dối em, nếu không e, sẽ tức giận." "

"Không lừa." Hứa Tư vẫn là biểu tình giống nhau, cũng không có bất kỳ bộ dáng chột dạ nào.

Nguyễn Kiều Kiều mím môi suy nghĩ một lát, sau đó nói: "Vậy anh giống như em, mặc niệm ba lần gà rừng xem nào."

Hứa Tư nghe lời mặc niệm ba lần.

Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu nhìn bốn phía, im ắng, thỉnh thoảng sẽ có hơi gió nhẹ thổi qua... Nhưng cũng không có cái gì muốn rơi xuống, cũng không giống như có gà rừng muốn từ trong núi chạy ra.

"..." Chẳng lẽ cô bé thật sự đoán sai?

Cậu không có ngón tay vàng à?

Đơn thuần vì cậu là một nhân vật phản diện, nhân vật phản diện có thể hủy diệt thế giới, vì vậy tất cả các loài động vật nhìn thấy cậu sẽ sợ hãi?

Vậy thì chuyện này cũng quá... Tuyệt vời!

Thật sự là không hổ là nhân vật phản diện, chính là không giống người thường.

Thấy Nguyễn Kiều Kiều không nói lời nào, Hứa Tư cho rằng cô bé không tin tưởng mình, có hơi lo lắng giữ chặt tay cô bé, lần nữa nghiêm túc lặp lại một lần: "Không lừa e, !"

"Được rồi, em tin anh rồi." Chính mình cũng có thể xuyên qua thân thể này, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy thế gian này cũng không có chuyện gì không có khả năng.

Bà nội Nguyễn lấy chút cỏ dê có thể ăn trở về, lúc vào cửa, nhìn thấy Lưu Mai cách vách đang thò đầu dò xét bên nhà bà, bà nhíu mày nhìn thoáng qua bên kia, Lưu Mai lập tức lui về phía sau.

Thật sự là bản tính khó dời!

Bà nội Nguyễn tức giận thì thầm một tiếng, đi vào sân, đến sân sau thấy Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư còn đang chơi, thì đi vào phòng bếp bắt đầu bận rộn.

Buổi trưa, Khi Nguyễn Kiến Quốc dẫn công nhân trở về ăn cơm, nhìn thấy dê trong sân sau sửng sốt một lát, Bà nội Nguyễn sợ anh nói hở đầu đuôi, vội vàng gọi một tiếng: "Dê cái con bảo người ta đưa tới đã tới, có dê, sau này Kiều Kiều nhà chúng ta có sữa dê uống." Nói xong, còn nháy mắt với Nguyễn Kiến Quốc.

Nguyễn Kiến Quốc trong nháy mắt hiểu được, đáp một tiếng.

Mấy công nhân cũng cười cảm thán người Nguyễn gia thật là rất chiều chuộng con gái, tuy rằng con gái nhỏ kia quả thật bộ dạng rất đẹp, trắng trẻo mềm mại, giống như một bé gái phúc nhân, nhưng bảo bọn họ cưng chiều như vậy, tuyệt đối sẽ không làm được.

Các công nhân ăn như bình thường rồi nghỉ ngơi một giờ trước khi lại đến cổng làng.

Nguyễn Kiến Quốc chờ bọn họ đi rồi lập tức hỏi Bà nội Nguyễn: "Đây lại là Tiểu Tư mang về?"

Bà nội Nguyễn gật đầu.

Biểu tình của Nguyễn Kiến Quốc thay đổi, luôn cảm thấy có hơi bất an, cũng không biết hai đứa nhỏ này có năng lực này là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Bà nội Nguyễn hiển nhiên cũng nghĩ đến chỗ này, nhất là nghĩ đến Lưu Mai lén lút ở cách vách, vẻ mặt có hơi lo lắng nói: "Vợ Hứa gia đó không phải là một người an sinh, hôm nay lại lén lút nhìn bên này, mẹ sợ một ngày nào đó sẽ không giấu được."

"Nếu không, mẹ nghĩ ra biện pháp nhận cậu tới đây nuôi?" Bà nhìn Nguyễn Kiến Quốc nói: "Chuyển hộ khẩu của cậu bé đến nhà chúng ta."

Đây là quyết định của Bà nội Nguyễn sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Bà thật sự cảm tạ Hứa Tư, muốn nuôi cậu, lấy tiền riêng của bà nuôi cậu đến lớn cũng tuyệt đối không có vấn đề, chỉ là nuôi đứa nhỏ không phải nuôi mèo con, nếu như không làm tốt, tương lai sẽ có phiền toái vô cùng vô tận.

"Chuyện này, chỉ sợ không dễ làm." Nguyễn Kiến Quốc nói, cho dù Lưu Mai không muốn nuôi đứa nhỏ này nữa, nhưng Hứa Kiến Lâm cũng sẽ không quang minh chính đại làm loại chuyện khiến người ta chọc vào xương sống này.

Dù sao nào có đạo lý mình sống tốt, lại đưa con cho người khác nuôi.

Người khác không biết, còn tưởng rằng Nguyễn gia bọn họ có thể từ trong đó vớt được chỗ tốt gì.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp