Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 77: Mưu Đồ Tâm Cơ (1)


1 tháng

trướctiếp

Cho nên, chuyện này chỉ sợ không dễ.

Bà nội Nguyễn cũng biết chuyện mình nói không dễ làm, thở dài một hơi, phảng phất như đã đoán trước được phiền toái vô cùng vô tận sau này.

Mà Hứa Tư đứng ở cửa vừa vặn liền nghe được nơi này, con ngươi phiếm lục quang, lặng yên không một tiếng động rời khỏi cửa.

Buổi chiều.

Hứa Tư thừa dịp Nguyễn Kiều Kiều ăn cơm, lại đi ra ngoài, cho đến hơn bốn giờ chiều mới từ sau núi đi ra, trên tay còn cầm theo hai con gà rừng.

Nguyễn Kiến Quốc nhìn thấy từ tòa nhà vừa mới đến đầu gối, vội vàng chạy ra, có hơi sốt ruột nói: "Cháu đứa nhỏ này sao lại đi sau núi, thật không an toàn, gà rừng này mau đưa cho chú..."

Nói xong tới đón gà rừng trong tay cậu, e sợ người trong đội nhìn thấy, truyền đến lỗ tai Lưu Mai gây phiền toái.

Nhưng Hứa Tư không đưa gà rừng cho anh, mà là nghiêng người ra, vừa lúc tránh né động tác của anh.

Nguyễn Kiến Quốc kinh ngạc nhìn cậu.

"Tiểu Tư?"

"Mang về Hứa gia." Hứa Tư nói.

"Cháu muốn mang về nhà cháu?" Nguyễn Kiến Quốc nghi ngờ hỏi.

Hứa Tư gật đầu, bất quá vẫn là biện hộ một chút: "Hứa gia."Trong lòng cậu, vậy thì không phải là nhà của cậu.

"Tại sao?"

Hứa Tư không trả lời, cậu không am hiểu nói chuyện, chuyện này nói hai câu cũng không giải thích rõ ràng, cậu chỉ có thể bình tĩnh nhìn Nguyễn Kiến Quốc.

Nguyễn Kiến Quốc cho rằng rốt cuộc cậu vẫn còn nhớ tới người Hứa gia, cho dù người Hứa gia đối với cậu không tốt như thế, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, vốn cũng không phải ham đồ anh chút đồ vật này, chỉ là sợ cậu chịu tủi thân, thấy vậy thì nói: "Được rồi, cháu mang về đi."

Hứa Tư gật gật đầu, đi về phía đại đội.

Nguyễn Kiến Quốc nhìn bóng lưng cậu hồi lâu, cho đến khi công nhân bên kia thúc giục, anh mới thu hồi ánh mắt.

Hứa Tư xách gà rừng đi trên đường lớn, không ít người đều nhìn thấy, đều hâm mộ cộng thêm tò mò hỏi anh, gà rừng ở đâu, Hứa Tư luôn không trả lời, không phản ứng, cứ như vậy đi tới trước cửa Hứa gia.

Lưu Mai từ lần trước sau khi tổn thất nhiều gia cầm như vậy, tâm tình vẫn luôn không tốt, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, ngay cả Hứa Thành cũng bị cô ta mắng nhiều lần.

Hiện tại đang ở trong sân hùng hùng hổ hổ, chỉ dâu mắng hòe, khóe mắt nhìn thấy Hứa Tham xách hai con gà rừng đứng ở cửa, lông mày nhất thời nhướng lên, bỏ lại chổi trong tay đi lên nghênh đón.

"Ôi chao, Tiểu Tư, con đây là lấy gà rừng từ đâu thế, thật mập, nhanh, nhanh, cho mẹ xem, mẹ làm cho con, buổi trưa lại nấu cho con ăn một bữa ngon."

Nói xong, đưa tay đón con gà rừng kia.

Hứa Tư không trốn, tùy ý cô ta cầm gà rừng đi.

Gà rừng hơn mười hai mươi cân nặng trịch trong tay, cô ta cười đến mức mắt cũng híp lại thành một khe hở, răng trong miệng lộ ra toàn bộ, ánh mắt nhìn Hứa Tư vô cùng dịu dàng, thật giống như nhìn tâm can bảo bối của mình.

Khóe mắt liếc thấy Bà nội Nguyễn đi ra từ phòng bên cạnh, lập tức ưỡn ngực lên, kéo cao giọng hô: "Thím Nguyễn nhìn hai con gà rừng lớn này, thật mập mạp, là cậu nhóc nhà cháu vừa mới mang về, người mà, rốt cuộc cũng nhớ nhà, họ Hứa chính là họ Hứa, người bên ngoài dù có chút ân huệ, cũng không dỗ được."

Nhìn Bà nội Nguyễn trầm mặt không nói lời nào, trong lòng Lưu Mai vui vẻ nở hoa, còn cố ý hỏi một câu: "Thím Nguyễn, Ngài nói phải không?"

Bà nội Nguyễn nhìn bộ dáng đắc chí của tiểu nhân kia, hừ lạnh một tiếng, lười phản ứng cô ta, chỉ là khi tầm mắt dừng ở trên người Hứa Tư, ánh mắt có hơi phức tạp, nhưng rốt cuộc không nói gì, xoay người trở về sân.

Lưu Mai tự nhận mình cuối cùng cũng thắng lại một ván với đối thủ là bà nội Nguyễn, tâm tình tốt ngâm nga trở về phòng.

Bà nội Nguyễn trở về sân, Nguyễn Kiều Kiều còn đang bám cửa viện nhìn Hứa Tư, với sự hiểu biết của cô trong khoảng thời gian này đối với Hứa Tư, phản diện nhỏ này tuyệt đối sẽ không tốt bụng như vậy, khẳng định đang mang chủ ý xấu gì đó.

Cô vẫy tay chào cậu.

Hứa Tư lập tức đi tới.

"Anh tại sao làm chuyện này? Bà nội sẽ tức giận." Nguyễn Kiều Kiều nói.

Hứa Tư nhìn cô bé, lại chỉ nói: "Con mồi, không phải của anh."

Hả?

Nguyễn Kiều Kiều nghi hoặc nhìn cậu, con mồi nào không phải của anh?

"Của anh, chỉ cho em ăn." Hứa Tư lại nói, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, bộ dáng nghiêm túc giống như là thề vậy.

Nguyễn Kiều Kiều hiểu.

Vậy đó có nghĩa là con mồi không phải do cậu bắt? Con mồi cậu bắt chỉ cho cô bé ăn?

Trong lòng Nguyễn Kiều Kiều ngọt ngào.

Nhưng vẫn hỏi: "Đó không phải do anh bắt, vậy của ai?"

Hứa Tư không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm chặt vào nhau, thế gian này rất nhiều chuyện cậu đều không hiểu, nhưng cậu nguyện ý học, cậu sẽ học được tất cả kỹ năng, lại nuôi cô bé cho tốt.

Tất nhiên cũng sẽ muốn không ai có thể tách bọn họ ra.

"Anh sẽ trở về, chờ anh." Hứa Tư nói xong lời này, buông bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều ra, xoay người trở về Hứa gia.

Lần này Nguyễn Kiều Kiều càng thêm xác định, phản diện nhỏ này có thể khẳng định đang mưu đồ chuyện gì.

Nguyễn Kiều Kiều trở về phòng, thấy Bà nội Nguyễn đang duỗi cổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy cô bé đi vào, thì nhíu nhíu mày, Nguyễn Kiều Kiều nhìn bà cười cười, biết bà thật sự coi phản diện nhỏ là một phần trong nhà, cũng thay phản diện nhỏ cảm thấy vui mừng, có sự ấm áp của gia đình, khả năng cậu biến thành nhân vật phản diện nhỏ lại nhỏ đi rất nhiều.

"Bà nội, cháu giúp bà." Cô bé chạy tới, ngồi xổm bên cạnh bà, giúp bà nhặt đậu tằm.

"Các cháu vừa mới nói gì, sao nó lại không vào." Bà nội Nguyễn rốt cuộc không nghẹn được, hỏi cô bé.

Nguyễn Kiều Kiều nháy mắt với bà: "Không biết ạ, nhưng bà nội không cần lo lắng, Anh Tư rất lợi hại, anh ấy nói anh ấy sẽ sớm trở về."

Nghe vậy, sắc mặt Bà nội Nguyễn chậm lại, nhưng lập tức lại nói: "Ai lo lắng chứ? Bà sợ nó ngu ngốc nhảy vào hố lửa đó!"

Nguyễn Kiều Kiều cũng không phản bác, chỉ nhu thuận nhặt đậu tằm, Bà nội Nguyễn nhìn cô bé, trong lòng sâu kín thở dài một hơi, sao có thể không lo lắng đây? Đứa nhỏ mới chút tuổi, có thể làm gì?

Buổi tối hôm đó, Hứa Tư không đến Nguyễn gia ăn cơm, Nguyễn Kiến Quốc cũng có hơi không quen, nhưng biết chuyện ban ngày, lại thấy sắc mặt Bà nội Nguyễn không tốt, nên không lên tiếng, những người khác càng không dám lên tiếng, e sợ bị xem là con chim đầu đàn kia.

Chỉ có Nguyễn Kiều Kiều là bình thường không có gì khác biệt, nói chuyện với Bà nội Nguyễn, làm nũng, nịnh nọt bà nấu cơm ngon.

Bà nội Nguyễn nhìn bộ dáng nhỏ nhắn cười tủm tỉm của cô bé, còn có thể có tính tình gì, toàn bộ hóa hết trong nụ cười ngọt ngào mềm mại của cô bé.

Thấy áp suất thấp của bà đã giải trừ, những người khác trong Nguyễn gia lúc này mới bắt đầu nói chuyện, trong phòng bếp khôi phục hài hòa ngày xưa.

Còn bên cạnh.

Hôm nay bầu không khí Hứa gia cũng rất tốt, bởi vì Hứa Tư mang về hai con gà rừng, đều đã chết, nên cô ta xử lý sạch sẽ cả hai, hôm nay nấu một con, người một nhà ăn rất thỏa mãn.

Đương nhiên, người một nhà này cũng không bao gồm Hứa Tư.

Hứa Tư ngồi trong gian phòng kho thuộc về cậu, dựa vào vách tường ngồi, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, nhìn ba người bọn họ ở đó ăn tới miệng đầy dầu...


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp