Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 75: Liễu Chiêu Đệ Thăm Dò


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Kiến Đảng dừng tay, lấy bản vẽ xuống đặt ở một bên, gần như không có bất kỳ hoài nghi nào hỏi: "Hôm nay thấy mẹ con?"

"Ừm." Nguyễn Vĩ gật đầu, vẻ mặt có hơi ủy khuất: "Ba, con không muốn có mẹ kế, mẹ kế sẽ ngược đãi chúng con."

Nguyễn Kiến Đảng thở dài một hơi, vẫy vẫy tay với cậu, Nguyễn Vĩ đi tới, vỗ vỗ đầu cậu: "Ba và mẹ con không thể sống tiếp, nhưng không có nghĩa là các con sẽ không có người mẹ này, bà ấy vẫn là mẹ của các con, khi nào các con nhớ mẹ, có thể đi thăm bà ấy bất cứ lúc nào, ba cũng sẽ không tìm mẹ kế cho các con, không ai ngược đãi các con."

Anh ấy đã không còn trẻ nữa, đứa nhỏ cũng đã có ba đứa, trước kia cho dù cảm thấy Liễu Chiêu Đệ không tốt, nhưng cũng chưa từng có ý ly hôn, chỉ là hiện tại Liễu Chiêu Đệ càng ngày càng không ra sao, ở nhà chung quy cũng là tai họa.

Nhất là đối với anh cả, cậu thiếu quá nhiều.

Liễu Chiêu Đệ từ khi cháu gái này sinh ra, đã không thích, thường xuyên ở trước mặt anh ấy nói một ít lời chua ngoa, có đôi khi còn có thể nói rất khắc nghiệt, anh ấy bình thường chỉ biết nói dừng, nhưng chung quy cũng không làm gì, anh ấy cho rằng cô ta cũng nhiều lắm cũng cứ như vậy mà thôi.

Lại thật không ngờ, cô ta sẽ ỷ vào chuyện anh ấy không để ý, càng ngày càng quá phận.

Ngay từ đầu cô ta xoi mói Nguyễn Kiều Kiều, anh ấy hẳn là có hành động!

Huống chi, một nữ nhân ngay cả trẻ con cũng không thể tha được, trái tim này... Thật sự là không tính là thiện lương, thậm chí là ngoan độc, cháu gái của anh ấy một lần hai lần vận khí tốt, không có xảy ra đại sự gì, nhưng về sau nếu như lại một lần nữa? Ai có thể đảm bảo hậu quả?

Chỉ là những chuyện này, anh ấy không thể nói với con, không thể phá hư hình tượng Liễu Chiêu Đệ trong lòng bọn họ.

Chỉ có thể dỗ Dành Nguyễn Vĩ như vậy.

Nguyễn Vĩ đỏ mắt nhìn anh ấy, đại khái cũng biết Nguyễn Kiến Đảng sẽ không mềm tâm, chỉ có thể gật gật đầu, lau mắt đi ra ngoài.

Mà bên ngoài, Nguyễn Dực đang khoanh tay ôm ngực chờ cậu, nhìn thấy cậu đi ra thì hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng.

Nguyễn Vĩ cắn môi, đi theo.

"Anh ơi, anh tức giận?"

Nguyễn Dực lên giường mình, cũng không thèm liếc mắt qua, Nguyễn Vĩ đuổi theo kéo chăn của cậu, bị cậu một cước đá văng ra.

"Anh." Ôm bụng mình bị đá đau, Nguyễn Vĩ thật cẩn thận gọi, ngữ khí tủi thân.

"Đừng gọi tao, tao không phải anh mày!" Nguyễn Dực ở trong chăn phát ra một tiếng châm chọc lạnh lùng, cậu nói hôm nay sao cậu nhóc này lại ngoan ngoãn như vậy, chủ động giúp ba bưng nước nóng, thì ra ở chỗ này chờ!

"Anh, em không phải cố ý gạt anh, là mẹ nói đừng nói với anh."

"Vậy mày cứ tiếp tục giấu diếm đi, dù sao tao cũng không phải anh mày, mày cũng đừng gọi tao là anh!" Nguyễn Dực kéo chăn lên trên, ngay cả đầu mình cũng bị che lại.

Nguyễn Vĩ ở phía sau lại gọi hai tiếng, Nguyễn Dực vẫn không có phản ứng, cậu nhóc chỉ có thể tủi thân trở về giường của mình.

Ngày hôm sau Nguyễn Dực dậy sớm, cũng không gọi Nguyễn Vĩ trên giường đối diện, đi đến chỗ Bà nội Nguyễn ăn sáng, Bà nội Nguyễn nhìn thấy cậu một mình đi tới, nghi hoặc hỏi: "Sao lại một mình đến, Tiểu Vĩ đâu?"

Nguyễn Dực từ trong mũi hừ ra một tiếng, không trả lời.

Bà nội Nguyễn đạp cậu một cước, lúc này sắc mặt cậu mới buồn buồn nói ra chuyện ngày hôm qua.

Bà nội Nguyễn nghe xong trầm mặc.

"Bà nội, con không muốn mẹ con trở về." Nguyễn Dực thấy Bà nội Nguyễn không nói lời nào, thì nói: "Bà ta không phải thật lòng muốn trở về đối tốt với chúng con, bà ta sẽ không trở nên tốt hơn."

Đối với điểm này, Nguyễn Dực thấy rõ ràng.

Nếu như cô ta thật sự muốn trở về, muốn nhận sai, hẳn nên đường đường chính chính đi vào Nguyễn gia, mà không phải lén lút tìm Nguyễn Vĩ, còn cố ý bảo cậu không nên nói cho cậu bé biết!

"Chuyện này, cha cháu nói như thế nào?"

Nguyễn Dực kể lại những gì Nguyễn Kiến Đảng nói hôm qua, tóm tắt lại một lượt.

Bà nội Nguyễn gật đầu.

"Vậy cháu cũng đừng nghĩ nhiều, những chuyện này cha cháu sẽ giải quyết, cháu an tâm đi học, còn gọi em cháu đi, lát nữa sẽ trễ! Còn nữa, về sau không được tùy tiện nháo mâu thuẫn, bà nội trước kia nói với các cháu như thế nào, quên có phải hay không? Giữa anh em không được tùy tiện náo loạn mâu thuẫn."

Lúc này Nguyễn Dực mới không cam lòng đứng dậy gọi Nguyễn Vĩ.

Tối hôm qua Nguyễn Vĩ không ngủ được, cho nên hôm nay khi Nguyễn Dực đứng lên, cậu mới một chút phản ứng cũng không có, vừa mở mắt đã nhìn thấy Nguyễn Dực, cậu có hơi mơ hồ gọi một tiếng anh.

Nguyễn Dực nhàn nhạt đáp một tiếng, bảo cậu mau đứng lên.

Nguyễn Vĩ gật gật đầu, động tác thong thả mặc quần áo, nhìn bóng lưng Nguyễn Dực đi ra ngoài, đột nhiên mở to hai mắt, vui vẻ nhếch miệng, anh cậu không giận cậu nữa.

Cậu hưng phấn mặc quần áo, rửa mặt lung tung rồi vọt tới phòng bên cạnh.

Còn chưa vào phòng bếp, đã nghe thấy bọn họ phát ra từng đợt tiếng thán phục.

Cậu vội vàng chen mấy anh trai chen vào trong, sau đó lại nhìn thấy dưới gốc cây mận ở sân sau nhà bọn họ, đang khoanh tròn hai con dê một lớn một nhỏ, con nhỏ kia giống như con non, ánh mắt ướt sũng nhìn người, rất đáng yêu.

Con lớn đang cúi đầu gặm vỏ cây mận, thỉnh thoảng nhìn bọn họ một cái, rất bình tĩnh.

"Anh, đây là từ đâu lấy tới đây? Bà nội mua à?" Nguyễn Vĩ hỏi.

"Không phải, là Tiểu Tư vừa mới dắt về, nghe nói dê cái kia sẽ có sữa, mang về cho em gái." Nguyễn Phong trả lời.

Mà bên kia, Bà nội Nguyễn nhìn Hứa Tư đang rửa mặt cho Nguyễn Kiều Kiều, phức tạp thở dài một hơi.

Lúc này mới hai ngày, đứa nhỏ này đã dắt về hai đầu dê, bà thật sự là không biết nên nói cái gì.

Cũng may là từ sân sau dắt về, lúc này người cũng không nhiều, bằng không để cho Lưu Mai cách vách biết, còn không biết sẽ nháo ra bao nhiêu chuyện.

Hứa Tư dắt Nguyễn Kiều Kiều, tự nhiên lại thuần thục giúp cô rửa mặt, lại dắt cô đi sân sau.

"Hứa Tư thật lợi hại, dê lớn như vậy cũng có thể bị nhặt được." Nhóc mập mạp nhìn thấy Hứa Tư dắt Nguyễn Kiều Kiều tới, vẻ mặt sùng bái nói, bởi vì lúc Hứa Tư dắt trở về, nói là ở phía sau núi nhặt được, đơn thuần như cậu thì tin như vậy.

"Dê cái, uống sữa." Hứa Tư không để ý tới NHóc mập mạp, đẩy bọn họ ra, chỉ vào con dê dưới gốc cây mận, mang theo chờ mong nói với Nguyễn Kiều Kiều, phảng phất như đang chờ một ánh mắt khẳng định của cô bé.

Hôm qua cậu mới biết Nguyễn Kiều Kiều hiện tại còn đang uống sữa lúa mạch, cậu nhớ rõ bộ dáng thỏa mãn của cô khi uống sữa, gần như giống như lúc trước khi ăn thức ăn cậu cố ý lưu lại, cho nên suốt đêm đi lên núi, tìm được con dê cái còn đang cho con bú này, dắt về.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn con dê còn đang gặm vỏ cây kia, mí mắt giật giật, một lời khó nói hết nhìn Hứa Tư: "Anh... Anh lấy nó ở đâu vậy?"

"Trong núi, nhặt được."

"Ồ!" Nguyễn Kiều Kiều, em tin anh cái quỷ!

Ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều nhìn cậu dần dần thay đổi.

Chẳng lẽ cậu cũng giống như mình có ngón tay vàng?

Nhưng cũng không có khả năng, cô bé nhớ rõ lúc cô bé mới tới, cậu còn đói tới mức ăn chuột, hơn nữa nếu như cậu có kỹ năng này, ở trong nguyên văn cũng không có khả năng thảm như vậy, sẽ bởi vì một cái bánh bao mà si luyến nữ chính không thay đổi.

Hay là, bởi vì cô bé đến, nên cậu cũng xảy ra hiệu ứng bướm?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp