Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 74: Dục Vọng Chiếm Hữu Cao (2)


1 tháng

trướctiếp

Từ sau lần Nguyễn Kiều Kiều bị bệnh nằm viện, Liễu Chiêu Đệ đã bị Nguyễn Kiến Đảng đuổi về Liễu gia.

Ở giữa Nguyễn Kiến Đảng cũng đi tìm cô ta, nhưng là vì muốn đi làm thủ tục ly hôn, chỉ là Liễu Chiêu Đệ không muốn phối hợp, bọn họ đã kết hôn thì không thể ly được, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì.

Liễu Chiêu Đệ luôn không muốn tin tưởng Nguyễn Kiến Đảng thật sự không cần cô ta, nhất là dưới tình huống cô ta không phạm sai lầm gì lớn, còn sinh cho anh ba đứa con trai.

Cô ta càng không tin ba đứa con trai của cô ta sẽ nỡ không nhận cô ta, cô ta cảm thấy chỉ cần cho bọn họ một chút thời gian, để cho bọn họ hết tức giận, cô ta có thể trở lại Nguyễn gia.

Cho nên sau khi bị đuổi về, cô ta lại có hơi an tâm ở lại.

Đã ở đây hơn một tuần, cô ta cảm thấy lửa giận không sai biệt lắm, lúc này mới lặng lẽ chạy về, muốn thăm dò, chỉ là cô ta không dám đi Nguyễn gia, chỉ dám ở chỗ này canh giữ, không nghĩ tới thật sự chờ được Nguyễn Vĩ.

Là đứa nhỏ nhất, Liễu Chiêu Đệ tự nhận mình yêu thương cậu nhất, kéo cậu đến góc tường theo sau, ngồi xổm xuống ôm lấy cậu, dịu dàng hỏi: "Tiểu Vĩ, nhớ mẹ không?"

Nguyễn Vĩ nhìn cô ta, mím cái miệng nhỏ nhắn vẫn đầy khó xử.

Cậu ở phòng thứ hai là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu cũng không cảm thấy người mẹ này đối với cậu đặc biệt yêu thương gì cả, ngược lại là Bà nội Nguyễn, chỉ cần có đồ ngon sẽ gọi mấy anh em bọn họ.

Mà Liễu Chiêu Đệ, chỉ biết cho bọn họ ăn dưa muối và các loại rau, cậu cẩn thận ngẫm lại, trong trí nhớ thế mà không có hình ảnh người mẹ này cho cậu ăn ngon, cho nên lần trước biết Liễu Chiêu Đệ lấy toàn bộ thịt về nhà bà ngoại, cậu thật sự rất khổ sở.

Cậu ở phòng thứ hai là nhỏ nhất, nhưng trong tất cả cậu nhóc lại không phải, cậu đã chín tuổi, đọc ba năm, thứ nên hiểu đều hiểu.

Chỉ là, cho dù thương tâm, cậu cũng không muốn mình làm đứa trẻ không có mẹ, hoặc là làm một đứa bé có mẹ kế, ví dụ như Hứa Tư.

"Con đứa trẻ này sao lại, câm rồi? Sao con không nói chuyện?" Liễu Chiêu Đệ thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, nhất thời không còn nhẫn nại, vừa rồi chút ôn nhu kia cũng không còn, có hơi tức giận vỗ cậu một cái.

Nguyễn Vĩ trong nháy mắt hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Liễu Chiêu Đệ, tuy rằng chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.

Liễu Chiêu Đệ nở nụ cười, hài lòng.

Cảm thấy rốt cuộc là con ruột của mình, mặc kệ như thế nào, đều sẽ hướng về phía cô ta.

Cô ta lại trở nên dịu dàng, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, vẻ mặt đau lòng: "Mẹ mấy ngày nay không ở nhà, sẽ không được ăn cơm ngon đúng chứ? Nhìn cái khuôn mặt nhỏ nhắn này gầy đi, thật sự là..."

"Có đồ ăn ngon, bà nội mỗi ngày đều làm đồ ăn ngon." Nguyễn Vĩ lập tức phản bác.

Trước kia khi Liễu Chiêu Đệ còn ở, bọn họ chỉ thỉnh thoảng đi chỗ bà nội ăn cơm, nhưng hiện tại Liễu Chiêu Đệ không còn, bọn họ mỗi ngày đều ăn theo bà nội, cho dù có đôi khi là cùng một món ăn, Bà nội Nguyễn nấu ra còn tốt hơn Liễu Chiêu Đệ, bởi vì bà sẽ dùng tâm tư, bà yêu thương Nguyễn Kiều Kiều nhất không sai, nhưng là cháu trai của mình, bà tất nhiên sẽ không bạc đãi, hơn nữa mấy đứa nhỉ này đang ở thời gian lớn thân thể, không thể thiệt thòi.

Cho nên cho dù Bà nội Nguyễn mỗi ngày đều không thêm món, nhưng cứ năm ba ngày lại đi lấy hai cân xương thịt trở về nấu một nồi, lại bỏ chút tảo bẹ, đủ cho mấy đứa nhỏ bọn họ ăn no một bữa.

Cho nên mấy ngày nay Liễu Chiêu Đệ không có ở đây, bọn họ chẳng những không gầy, còn thêm chút thịt, người cũng theo đó vọt lên cao.

Nguyễn Vĩ không quan tâm, nhưng không thích người khác nói xấu bà nội và em gái cậu, cho dù người này là Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ nói được một nửa, bị Nguyễn Vĩ nghẹn một hơi như vậy, thiếu chút nữa nghẹn thở.

Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, giơ tay lên muốn cho cậu một cái tát, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay tới đây, chỉ có thể nhịn giận thu tay trở về, hỏi cậu: "Mấy ngày nay con ở nhà, ba con có nhắc tới mẹ không?"

"Không." Nguyễn Vĩ rất dứt khoát.

Liễu Chiêu Đệ oán hận mài răng.

"Vậy con có muốn ba mẹ ly hôn không? Con muốn có một người mẹ kế? Mẹ kế sẽ ngược đãi con!"

Vẻ mặt Nguyễn Vĩ ảm đạm xuống, cậu không muốn ba mẹ ly hôn, càng không muốn có mẹ kế.

Vừa nhìn biểu tình này của Nguyễn Vĩ, Liễu Chiêu Đệ đã biết có chuyển biến, biểu tình cô ta sáng lên, kéo cậu về phía trước người một chút, thấp giọng nói với cậu: "Tiểu Vĩ, con nếu không muốn có mẹ kế, trở về khóc với ba con, nói con muốn mẹ trở về, biết không? Đợi đến sau này mẹ trở về, mỗi ngày đều nấu ăn ngon cho con, làm quần áo mới cho con mặc, những thứ này mẹ kế cũng sẽ không làm cho con!"

"So với bà nội làm còn tốt hơn?" Nguyễn Vĩ hỏi, ánh mắt có hơi chờ mong.

"Đương nhiên, bà nội cho các con ăn đều là thứ Nguyễn Kiều Kiều kia ăn còn dư lại, vậy tính là thứ tốt gì." Liễu Chiêu Đệ tức giận nói, nhưng hiện tại cũng không phải lúc chú ý đến Nguyễn Kiều Kiều, cô ta lại trịnh trọng dặn dò một lần: "Nhớ kỹ chưa? Phải khóc với ba con, sống chết muốn mẹ về! Nói mẹ khác cũng không cần, chỉ cần mẹ mình, có biết hay không?"

Nguyễn Vĩ gật đầu.

Liễu Chiêu Đệ hài lòng, lại sờ sờ cái đầu nhỏ bé của cậu: "Được rồi, lần sau mẹ lại tới tìm con, mẹ bảo con làm chuyện kia cũng đừng quên." Nói đến đây, lại dừng một chút: "Chuyện mẹ gặp con hôm nay cũng đừng nói với người khác, ngay cả anh trai con cũng đừng nói."

Nhất là thằng nhóc Nguyễn Dực kia, nhớ tới lời nói của Nguyễn Dực ngày đó, Liễu Chiêu Đệ vẫn tức giận đến đau lòng, một mặt tức con trai không cần mình, mặt khác hận Bà nội Nguyễn thủ đoạn cao minh, thế nhưng ở dưới mí mắt cô ta lung lạc con trai của cô ta!

Buổi tối.

Nguyễn Vĩ và Nguyễn Dực ăn cơm tối bên Bà nội Nguyễn, chơi với Nguyễn Kiều Kiều một hồi thì trở về phòng, Nguyễn Dực đang lấy nước nóng cho Nguyễn Kiến Đảng, lúc bưng đi qua thì Nguyễn Vĩ cọ lên.

"Anh, em đi đưa đi." Cậu nhận chậu sắt trên tay Nguyễn Dực, đứa nhỏ nông thôn khí lực lớn, cho dù chậu sắt này rất nặng, cậu bưng lên cũng không có áp lực gì.

Nguyễn Dực cũng không hoài nghi, chỉ bảo cậu cẩn thận chút, rồi tự mình ở một bên lấy nước rửa mặt rửa chân.

Nguyễn Vĩ đưa nước đến bên Nguyễn Kiến Đảng, Nguyễn Kiến Đảng đang cúi đầu nhìn bản vẽ dưới ánh đèn dầu hỏa, mấy ngày nay chân anh ấy bị thương, không thể ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều ở cửa thôn giúp Nguyễn Kiến Quốc.

Anh ấy ở bên ngoài làm việc vặt cũng là làm những việc này, cho nên làm rất thuận tay.

Nguyễn Kiến Quốc cũng không bạc đãi anh ấy, mỗi ngày dựa theo tiền lương của anh ấy ở bên ngoài cho anh ấy, anh ấy không muốn thu, nhưng Nguyễn Kiến Quốc nói không sai, hiện tại anh ấy chính là lúc thiếu tiền, nửa năm sau học phí của mấy đứa nhỏ còn chưa có, anh ấy chỉ có thể áy náy nhận lấy, đồng thời cũng đưa ra mười phần hăng hái, tất yếu phải làm mọi chuyện cho thật xinh đẹp.

Thấy Nguyễn Vĩ đi vào, anh ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ vào mặt bàn: "Đặt ở đây là được rồi, các con cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi học."

Anh ấy nói xong, rồi tiếp tục nhìn bản vẽ trong tay mình.

Nhìn một hồi, đã cảm giác được có gì đó không thích hợp, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Nguyễn Vĩ còn đứng trước người mình.

"Sao vậy??" Anh ấy hỏi.

Nguyễn Vĩ nhìn anh ấy, không hiểu sao có hơi khẩn trương.

"Ba ơi, ba có thực sự muốn ly hôn với mẹ à?" Cậu hỏi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp