Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 73: Dục Vọng Chiếm Hữu Cao (1)


1 tháng

trướctiếp

Nhưng cô ta nhất định là không chiếm được, bởi vì Bà nội Nguyễn nhìn thấy Tiểu Kiều Kiều nhà mình như pháo nhỏ xông vào, ôm đùi bà mềm hừ hừ làm nũng: "Bà nội, đói!"

"Ôi chao, thật sự là mệt mỏi hư Bảo bối ngoan của bà rồi." Bà nội Nguyễn vô cùng cưng chiều nói, ôm cô bé từ trên mặt đất lên, để cho đám người Nguyễn Kiến Quốc tự mình ăn, bà ôm Nguyễn Kiều Kiều đi tới trên ghế nhỏ dành riêng cho cô bé.

"Đây là của cháu, ăn nhanh đi." Mấy ngày trước Đỗ Thanh nhờ người mang về một con cá rô, Bà nội Nguyễn vẫn để nuôi, không ai được ăn, định nấu cho một mình Nguyễn Kiều Kiều một bữa ăn đặc biệt, hấp cá, nấu canh vừa đậm vừa trắng, nhìn đã thấy cực kỳ ngon.

Kiếp trước Nguyễn Kiều Kiều là mèo, thức ăn yêu thích nhất quả thật là cá, chỉ là nơi cô bé sinh sống là rừng rậm, chưa từng được ăn cá.

Cô bé theo tay Bà nội Nguyễn nhấp một ngụm nước canh, trong nháy mắt hưởng thụ nheo mắt to, vui vẻ vỗ vỗ cái miệng nhỏ nhắn.

"Ngon quá!"

"Thật sự là một con mèo nhỏ." Nguyễn Kiến Quốc bên cạnh cười, cố ý duỗi đũa tới trêu chọc cô bé: "Cho ba ăn một miếng được không?"

Nguyễn Kiều Kiều đương nhiên biết anh đang trêu chọc mình, cũng cố ý dùng bàn tay nhỏ bé bảo vệ chén, lắc đầu: "Không được, của một mình Kiều Kiều, ai cũng không cho."

"Cháu đó." Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiến Quốc đều cười, bị động tác bảo vệ thức ăn của cô bé chọc cho vui vẻ.

Ngũ Y Đình đứng ở cửa nhà chính, lại bị lãng quên đến ngây ngốc.

Nhưng có thể là oán niệm của cô ta quá sâu, Bà nội Nguyễn rốt cục nhìn lại, giống như là đột nhiên nhớ tới, vỗ đùi nói: "Tiểu Đình cháu đói bụng chưa, có muốn ăn cơm không?"

Ngũ Y Đình nhìn chén của Nguyễn Kiều Kiều, rụt rè lắc đầu, nhưng trong ánh mắt tất cả đều là khát vọng, thức ăn của Nguyễn gia là thức ăn khi cô ta ở Ngũ gia nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Bà nội Nguyễn cũng không quản cô ta trả lời có hay không, xoay người lấy cơm cho cô ta, lại đến bàn bên kia gắp chút thức ăn, đưa bát cho cô ta: "Ăn đi, cám ơn cháu hôm nay giúp bà nội Nguyễn, bằng không thật đúng là không làm hết việc được."

Lời này của Bà nội Nguyễn vốn chỉ là khách sáo, nhưng Ngũ Y Đình lại cho rằng cô ta thật sự giúp đỡ rất nhiều, nhất thời ánh mắt sáng ngời, nâng chén bà đưa cho, nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt mang theo vài phần đắc ý.

"..." Nguyễn Kiều Kiều, nữ chính này sợ là có độc à!

Chẳng lẽ thật sự nghe không ra bà nội cô bé nói lời khách sáo à?

Cô bé không quá khách khí trợn trắng mắt, nhìn thấy nhân vật phản diện nhỏ còn đang lui ở cửa lớn, trong lòng níu lại, tự ghét bỏ mình, bắp chân lại rất thành thật chạy tới trước mặt cậu, lôi kéo cậu đi vào.

"Ăn cơm!" Ấn cậu ngồi xuống, bát đặt bên cạnh mình, lại gắp cho cậu một đũa cá: "Ngon lắm."

Hứa Tư nhìn cô bé, lại nhìn con cá trong chén mình được cô bé gắp tới, nghĩ đến vừa rồi ngay cả Nguyễn Kiến Quốc mà cô bé cũng không cho, lại cho mình, biểu tình nhỏ trong nháy mắt biến chuyển, ngửa đầu, vui vẻ ăn.

Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn không biết những thứ não bổ của cậu, chỉ cảm thấy tâm tình của cậu thật sự biến hóa đa đoan, cũng không quản cậu nữa, ăn cơm.

Trên lúc đó Ngũ Y Đình bưng chén muốn đi tới, nhưng không đợi Nguyễn Kiều Kiều động, Hứa Tư bên cạnh đã ngẩng đầu lên, một đôi mắt u lãnh cũng chỉ là nhìn qua cô ta một cái, đã khiến cô ta sợ tới mức dừng bước, lui về phía sau.

Xác định không có ai lại quấy rầy bọn họ, Hứa Chân lúc này mới thu hồi tầm mắt.

Ăn cơm trưa xong, Nguyễn Kiều Kiều mệt mỏi, Hứa Tư ăn cơm xong thì rời đi, Ngũ Y Đình muốn lấy lòng Bà nội Nguyễn, giúp đỡ làm việc, nhưng Bà nội Nguyễn muốn dỗ Nguyễn Kiều Kiều ngủ, không có thời gian để ý đến cô ta, cô ta ở một hồi, đại khái cũng cảm thấy không thú vị, mất mát rời đi.

Nguyễn Kiều Kiều híp mắt nhìn cô ta từ cửa đi ra, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đắc ý.

"Tiểu bại hoại." Bà nội Nguyễn điểm cái mũi nhỏ của cô bé: "Chỉ có cháu có nhiều quỷ tâm."

Nguyễn Kiều Kiều hừ hừ một tiếng, cũng không phản bác, dù sao bà nội của con mèo là cô bé, không ai được cướp!

Bà nội Nguyễn sống nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nhìn ra những hành vi lấy lòng của Ngũ Y Đình, đại khái là bởi vì thiếu tình yêu, cho nên mới muốn từ chỗ bà nhận được chút quan tâm.

Nhưng Bà nội Nguyễn không phải làm người bác ái gì, Ngoan ngoãn nhỏ của mình còn không tương hết được, làm sao còn có thể đi chăm sóc người ngoài.

Hơn nữa, Ngoan ngoãn nhỏ nhà bà mất hứng, ghen rồi! Bà không thể chịu được sự không hài lòng của cô bé.

Buổi chiều.

Lúc Nguyễn Kiều Kiều ngủ trưa, mấy cậu nhóc tan học trở về, xếp hàng ngồi trong sân làm bài tập, Nguyễn Kiều Kiều xoa xoa ánh mắt của mình đi ra, Nguyễn Kiệt nhìn thấy người thì tới nghênh đón đầu tiên.

"Kiều Kiều." Đi lên ôm cô bé lên, lại hôn một cái, cho cô bé uống nước.

Nhóc mập mạp bên kia cũng rất tích cực vắt khăn ướt lại đây, để cho cô bé lau mặt.

Nguyễn Kiều Kiều lau khăn mặt mang theo một chút lạnh lẽo, người cũng trong nháy mắt thanh tỉnh không ít, chớp chớp mắt nhìn các anh trai vây quanh mình, lộ ra một nụ cười vừa đáng yêu vừa ngọt ngào.

"Kiều Kiều sang năm phải đọc sách, anh trai dạy em nhận chữ có được không?" Nguyễn Khánh mới học lớp 1 nói.

Nhóc mập mạp nghe vậy lập tức ghét bỏ trừng mắt nhìn cậu nhóc: "Em mới học lớp một, cần dạy cũng là anh dạy."

Nguyễn Kiệt cười nhạo một tiếng: "Kiều Kiều đương nhiên do anh dạy."

"Vẫn là anh đến thì hơn, kỳ thi cuối học kỳ trước anh thi hạng ba." Nguyễn Dực nói.

"Anh cũng là hạng ba." Nguyễn Phong.

"Anh đứng thứ nhất!" Nguyễn Kiệt.

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Nhìn đông đảo anh trai tranh thành một đoàn, đều muốn làm đạo sư miêu sinh của cô bé, yên lặng cất chân ngắn đi ra ngoài cửa, hiện tại cô bé đối với đọc sách không hề có một chút hứng thú nào cả!

"Em gái, em đi đâu?" Sáu anh trai bên kia tranh đến mặt đỏ tai hồng, rốt cục phát hiện nhân vật trung tâm đã không còn, thấy cô bé đi ra ngoài, nghi hoặc hỏi.

"Con muốn đi tới cổng làng, xem ba xây nhà."

"A, anh cùng em đi." Nguyễn Kiệt lập tức nói, nhét sách vở và quyển bài tập của mình lung tung vào trong túi sách, đặt ở trên ghế, người đã đuổi theo.

Nguyễn Vĩ và Nhóc mập mạp cũng làm xong, đuổi theo.

Mấy người còn lại còn chưa làm xong, bọn họ đã sớm dưỡng thành thói quen làm bài tập rồi tối đi chơi, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người bọn họ vây quanh em gái bỏ đi, trong lòng hâm mộ, tay hạ xuống phấn đấu viết bài, thầm nghĩ nhanh chóng làm xong cũng đuổi theo.

Nhưng bốn người còn chưa đi tới cửa thôn, Nguyễn Vĩ đã gặp Liễu Chiêu Đệ.

Liễu Chiêu Đệ đứng ở bên cạnh tường ngoài của một gia đình, nhìn thấy bốn người bọn đi tới, theo bản năng trốn về phía sau, đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Kiệt đi về phía trước một chút, cô ta mới nhỏ giọng gọi Nguyễn Vĩ.

Nguyễn Vĩ đi ở phía sau cùng, nhưng kỳ thật cũng không cách vài bước đám người với Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiệt và cô bé còn cả Nhóc mập mạp đều nghe được thanh âm.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn sang bên kia, đã nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ cấp tốc trốn về phía sau.

Cô bé rũ mí mắt suy nghĩ một lát, rồi nói với Nguyễn Kiệt và Nhóc mập mạp nói: "Chúng ta đi nhanh đi."

"Được." Nguyễn Kiệt không thích thím Hai này, cũng không muốn nhìn thấy, nghe vậy, nắm tay cô bé tiếp tục đi, bọn họ đều không để ý, Nhóc mập mạp lại càng không phản ứng.

Ba người bọn họ đi về phía trước, Nguyễn Vĩ khó xử đứng tại chỗ, đợi đến khi muốn đuổi theo, Liễu Chiêu Đệ đã từ góc tường đi ra, một tay kéo cậu đi về phía sau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp