Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 72: Bài Học Từ Lưu Mai (2)


1 tháng

trướctiếp

Ở giữa, tất cả mọi người khi sói xám động thì theo bản năng trốn đi.

Đợi đến khi an toàn, lúc này mới thò đầu ra.

Lưu Mai sững sờ ngồi trên mặt đất, dưới thân từng đợt mùi nước tiểu phát ra, Hứa Thành là đứa trẻ, kinh hách qua đi đầu óc có hơi mơ hồ, phát hiện chỗ mình ngồi có chút ướt, cậu bé đối với loại hương vị này rất quen thuộc, nên quay đầu lại hỏi: "Mẹ, mẹ tè ra quần rồi?"

"Phốc xuy."

Lời này của cậu nhóc vừa dứt, trong số những người vừa mới trốn đã có người không nhịn được, cười ra tiếng.

Quần mùa xuân cũng không dày, không ít người kiễng mũi chân nhìn Lưu Mai, quả nhiên mơ hồ nhìn ra dấu nước tiểu, đều không nhịn được hoặc là ghét bỏ hoặc kinh ngạc hoặc cười nhạo chuyển dời ánh mắt.

Gương mặt Lưu Mai xanh trắng đan xen, cảm giác ánh mắt cười nhạo của người chung quanh, thét chói tai một tiếng che mặt chạy về phòng trong.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm thế nào có thể có sói?"

"Chuyện này cũng rất bình thường, lần trước còn có heo rừng đụng xuống, chỉ là Hứa gia này vận khí không tốt, đụng phải không phải là heo rừng, mà là một con sói rừng."

"Hứa gia đây là báo ứng, ai bảo cô ta suốt ngày làm những việc không phải là người."

Sói rừng vừa đi, người vây xem đã bắt đầu nghị luận, còn có người gọi Bà nội Nguyễn cùng nhau ra ngoài nói chuyện phiếm, Bà nội Nguyễn còn phải chuẩn bị cơm trưa, không có hứng thú cùng bọn họ nói chuyện lung tung, tùy ý ứng phó một chút, rồi dẫn bọn Nguyễn Kiều Kiều đi vào.

Nguyễn gia hiện tại không có người khác, Bà nội Nguyễn nói chuyện cũng không bận tâm, bà đứng ở cửa nhà, nhìn hai đứa nhỏ phía sau mình, thấp giọng dặn dò: "Bà nội cũng mặc kệ cái khác, chỉ nhắc các con phải chú ý, đừng để mình bị thương, biết không?"

Lời này nói rất mờ ẩn, nhưng Nguyễn Kiều Kiều và Hứa Tư sau khi liếc nhau đồng loạt gật đầu.

Bà nội Nguyễn sờ sờ đầu bọn họ, để cho bọn họ tự mình chơi trong sân, bà vào bếp bận rộn.

Nhưng Nguyễn Kiều Kiều đối với chuyện bên ngoài vẫn cảm thấy hứng thú, đi tới cửa tiếp tục nhìn cách vách.

Một số người ngại náo nhiệt không nhìn đủ còn có người vào sân Hứa gia xem tình huống, vừa nhìn đã không chịu được, phát hiện Hứa gia thật sự gặp kiếp nạn lớn, hiện tại đầu năm nay, những con gà vịt này đều là tài sản trân quý nhất của mỗi nhà, ăn tết cũng không nhất định nỡ ăn, muốn có ăn thêm mấy quả trứng, đổi chút tiền.

Nhưng toàn bộ gà vịt Hứa gia trong một đêm bị con sói hoang kia cắn chết, gặm đây một miếng kia một gặm, làm người không có cách nào ăn được, ngay cả con hươu kia cũng bị sói hoang ăn hơn phân nửa, chỉ còn lại một ít nội tạng chất đống trong phòng bếp nhà bọn họ, ghê tởm lại đầy máu me, mấy người che miệng muốn nôn, đồng loạt lui ra ngoài.

Cũng có những người thông cảm với họ thì nói một vài lời an ủi.

Đương nhiên cũng có người nói lời lạnh lẽo, chủ yếu nói bọn họ làm người không phúc hậu, lúc này mới gặp họa.

Nhưng người nói lời này bị Liễu Mi đuổi theo mắng một trận, nếu không phải Hứa Kiến Lâm ngăn cản, nhất định sẽ đánh nhau to.

Đợi sau khi tất cả mọi người đi rồi, Lưu Mai nhìn phòng bếp nhà mình giống như từng bị trộm vào, đau lòng hồi lâu, khóc gào thét, một hồi mắng trời, một hồi mắng chồng, một hồi mắng con, đương nhiên càng nhiều hơn là mắng tai tinh trong mắt cô ta.

Cô ta đổ tất cả tội lỗi lên người Hứa Tư, cảm thấy là cậu chọc giận sói, còn ở trước cửa Nguyễn gia làm bộ mắng một hồi, Bà nội Nguyễn chỉ coi cô ta là chó điên ở đó kêu loạn.

Gần trưa, Nguyễn Kiều Kiều theo thường lệ đi đầu thôn gọi Nguyễn Kiến Quốc về nhà ăn cơm, lần này có Hứa Tư đi cùng, hai người đi cùng nhau.

Khi đi ngang qua trước cửa Lý gia, Tiểu Hắc kia không nhiệt tình nữa, mà là rụt đuôi, cố gắng ép vào góc tường, Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy thì cảm thấy kỳ quái, gọi nó một tiếng, nhưng Tiểu Hắc chỉ nức nở đáp lại một tiếng, không quay đầu lại.

Lý Thư nghe được thanh âm đi ra, nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc.

Cười nói: "Vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên lại như vậy." Lại nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều thật ngoan, lại đi gọi ba ăn cơm à?"

Nguyễn Kiều Kiều trả lời: "Đúng vậy, chú Lý hôm nay..." Còn chưa nói hết, người nào đó bên cạnh nắm tay cô bé đã trực tiếp kéo cô đi về phía trước, tốc độ rất nhanh, Nguyễn Kiều Kiều cũng không theo kịp, một đường gọi bảo cậu chậm một chút, tất nhiên sẽ không để ý nói chuyện cùng Lý Thư nữa.

Lý Thư cũng không ngại, chỉ bất đắc dĩ nhìn hai đứa bé đi xa.

"Anh làm gì! Làm em suýt ngã!" Nguyễn Kiều Kiều hất tay cậu ra, có hơi tức giận nhìn cậu.

Nhân vật phản diện nhỏ dừng lại nhìn cô bé, biểu hiện uất ức: "Chú đói, ăn cơm."

"Vậy cũng không cần gấp gáp như vậy chứ!" Nguyễn Kiều Kiều vẫn cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy nhân vật phản diện này càng ngày càng được một tấc tiến một thước, dục vọng chiếm hữu cũng lớn thái quá, rõ ràng chỉ bé như vậy, sao tâm nhãn lại nhiều như thế!

Cô bé đã sớm phát hiện, mỗi lần chỉ cần cô bé cùng người ngoài trừ người Nguyễn gia nói chuyện, cậu sẽ mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.

Bây giờ là như vậy, sau này lớn lên thì sao?

Khó trách kiếp trước cậu có thể bởi vì yêu nữ chính, biến thái đến mức hủy diệt toàn thế giới!

Ngẫm lại sau này cậu có thể lại muốn hủy diệt thế giới, Nguyễn Kiều Kiều đã không nhịn được rùng mình một cái, nhăn nhúm một khuôn mặt nhỏ nhắn, tận tình khuyên nhủ: "Anh Tư, anh như vậy không tốt."

Hứa Tư nhìn bàn tay nhỏ bé buông xuống bên cạnh cô bé, phản ứng đầu tiên là muốn bắt lấy, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy cô bé nên chữa khỏi tật xấu này của cậu, nên cố ý bỏ qua bàn tay nhỏ bé không cho cậu dắt, tự mình cất chân ngắn đi về phía trước.

Ánh mắt Hứa Tư trầm xuống, yên lặng đi theo phía sau.

Gọi Nguyễn Kiến Quốc, Nguyễn Kiều Kiều được anh ôm vào trong ngực, Hứa Tư không có đi bên cạnh Nguyễn Kiến Quốc như thường lệ, mà là xa xa dừng ở phía sau mọi người, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, mang theo chờ mong.

Nguyễn Kiều Kiều mấy lần nhìn thấy, nhưng chính là cố ý không nhìn thẳng vào tầm mắt với cậu, ôm cổ Nguyễn Kiến Quốc, nói chuyện xảy ra hôm nay ở Hứa gia.

Nguyễn Kiến Quốc nghe xong, nhíu mày, ngược lại không nghĩ đến Hứa Tư, chỉ dặn dò Nguyễn Kiều Kiều, về sau ngàn vạn lần không nên tùy ý một mình đi tới vị trí phía sau núi, đồng thời trong lòng cũng tràn ngập lo lắng, luôn cảm thấy trải qua hai chuyện này, cả thôn đều không an toàn.

Anh hiện tại chỉ muốn nhanh chóng xây xong phòng ốc, sau đó xây một bức tường kiên cố, như vậy sẽ không sợ những mãnh thú này.

Mà Nguyễn Kiều Kiều nằm trên vai anh, tựa như đang ngủ say, kỳ thật vẫn luôn lặng lẽ nhìn Hứa Tư bên kia, càng nhìn càng không có tư vị, tức giận nghĩ rõ ràng là lỗi của cậu, vì sao cậu làm giống như là cô bé sai vậy?!

Chờ đến Nguyễn gia, Nguyễn Kiều Kiều từ trong ngực Nguyễn Kiến Quốc trượt xuống, còn chưa vào cửa lớn, đã nghe được bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc.

"Bà nội Nguyễn, còn muốn cháu giúp làm gì sao?" Là Ngũ Y Đình, thanh âm mềm mại, mang theo ý làm nũng.

Nguyễn Kiều Kiều vừa nghe thanh âm này, chuông báo động trong lòng đã kéo lên, hùng hổ bấm mông nhỏ lao vào trong.

Quả nhiên nhìn thấy Ngũ Y Đình đang đứng bên cạnh Bà nội Nguyễn, đang giúp bày bát đũa, bày xong thì ngửa đầu mang theo sự hâm mộ nhìn Bà nội Nguyễn, chờ mong bà có thể khen mình một câu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp