Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 7: Nữ Chính Lên Sân Khấu (3)


1 tháng

trướctiếp

Bà nội Nguyễn nghĩ đến mới rồi Ngũ Y Đình tới đây, nháo loạn với Nguyễn Kiều Kiều, lúc ra về còn đang không thoải mái, cho rằng Nguyễn Kiều Kiều đi cầu hòa, cũng không hoài nghi, để bé đi ra ngoài, chỉ là luôn mãi dặn dò nhóc mập, thời điểm trở về nhất định phải che chở em gái cùng về.

Ra cửa cổng, Nguyễn Kiều Kiều lần đầu tiên lấy hai mắt của mình nhìn ra bên ngoài thế giới.

Hiện tại đúng là ngày mùa, hương thân tới tới lui lui bận việc trên mặt đất, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đều sẽ cười chào hỏi, hỏi thân thể bé đã tốt hơn chưa.

Nguyễn Kiều Kiều mặc kệ là ai cũng cười tủm tỉm gật đầu, được những lời khen như "Đứa nhỏ này thật ngoan" rất nhiều lần, cuối cùng cũng tới sau núi bên cạnh.

Núi này rất lớn, rất sâu, nghe nói vào mấy năm trước khi mọi người nghèo đến mức ăn không đủ no, không ít người vào núi sâu săn thú, nhưng có đi mà không có về, sau đó chính phủ ngăn cản hông cho mọi người lên núi, chia ra trước núi và sau núi, trước núi là nơi không cho người tiến vào, chỉ có sau núi có thể tới.

Lúc đó đám người Nguyễn Kiều Kiều đến, nơi đó đã có bảy tám nhóc con đang đợi, trong đó cũng bao gồm Ngũ Y Đình.

Ngũ Y Đình đang nói chuyện với một cô bé trạc tuổi, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đi theo dàn anh trai dông đảo lại đây, sửng sốt một chút, nghĩ đến trận náo loạn không thoải mái lúc trước, cũng không đi tới, mà cố tình kéo gần khoảng cách với cô bé bên cạnh.

Vừa làm như vậy, còn vừa lặng lẽ đánh giá biểu tình của Nguyễn Kiều Kiều, bởi vì cô bé biết Nguyễn Kiều Kiều luôn để ý cái này.

Bé gái tuổi này, đối với bạn thân chơi cùng cũng đã có cảm giác muốn chiếm hữu rồi.

Trước kia Nguyễn Kiều Kiều bởi vì sợ Ngũ Y Đình chơi người khác nhiều hơn mình, không chơi cùng bản thân, cố ý lấy lòng cô bé, đem đồ ăn ngon đưa cho cô bé.

Nhưng hiện tại Nguyễn Kiều Kiều không phải nguyên chủ, tự nhiên sẽ không thèm để ý, nhìn cũng không không cô bé thêm một cái, khiến Ngũ Y Đình tức giận đến mức cả khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, rồi lại không thể nề hà.

"Kiệt tử, Thỉ tử, các cậu sao lại mang theo em ấy đến đây." Trong đó một cậu nhóc mặc bộ quần áo quân trang nhỏ đã được sửa hỏi, nhìn qua thì tuổi tác không khác bọn Nguyễn Kiệt lắm, cùng mấy anh em nhà họ Nguyễn vẫn luôn có quan hệ rất tốt, gọi là Triệu Hổ.

Mấy nhóc con khác nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều tới đây, cũng sửng sốt một chút, bởi vì Nguyễn Kiều Kiều được nuôi dưỡng một cách rất chăm chút, thường ở nhà không ra khỏi cửa, lại còn chưa tới tuổi tác đọc sách, bọn họ rất ít khi nhìn thấy bé, chỉ nghe nói về Nguyễn Kiều Kiều này bề ngoài có cảm giác bạch bạch nộn nộn ra sao, đáng yêu như thế nào, hiện tại sau khi nhìn thấy, phát hiện quả nhiên là như thế, rất đáng yêu, không giống con cái nhà nông như bọn họ, mà lại giống con cái người trên trấn và trong thành, trắng nõn sạch sẽ, vừa nhìn đã thấy thích.

Nhưng mà, bọn họ đây là muốn đi lên núi, mang một bé gái yêu kiều như vậy có phải không thích hợp hay không?

Vài cậu nhóc nhăn khuôn mặt nhỏ lại, tỏ ra như dẫn theo bé thật sự sẽ cực kì phiền toái vậy.

"Đây là em gái tớ, dẫn bé tới có cái gì không đúng, lại không cần các cậu quản." Nguyễn Kiệt vừa nghe lời này thì không vui, trừng mắt nhìn Triệu Hổ vừa nói chuyện một cái.

Năm anh em còn lại cũng đồng thời trừng mắt, trận chiến như thế, chỉ kém hơn lần đánh người trước kia, Triệu Hổ tất nhiên không dám nói cái gì nữa, bĩu môi, làm bộ nhìn ra nơi khác.

Cứ như vậy người khác lại càng không dám nói.

"Trên núi nhiều sâu, anh trai cõng em." Nhóc mập ngồi xổm xuống, thân mình nhỏ mập mạp béo núc ních, còn muốn cõng Nguyễn Kiều Kiều, bị Nguyễn Phong đứng một bên đẩy ra: "Em gái mới không cần em cõng đâu, để anh cõng, Kiều Kiều, anh Sáu cõng em có được không?"

Nguyễn Phong là con trai cả nhà chú tư của Nguyễn Kiều Kiều, năm nay mười một tuổi, học lớp 5.

Nguyễn Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào nhìn cậu nhóc, thanh âm từ chối giòn giòn vang lên.

Hiện tại thân thể này của cô nuôi đến mức quá kiều khí, thể chất không tốt, cô đi theo ra đây cũng là cố ý đi theo rèn luyện nhiều hơn, nếu để anh trai cõng đi, vậy không có bất luận ý nghĩa gì nữa.

Nguyễn Phong thấy cô không muốn, cũng không miễn cưỡng, nhưng lại có chút mất mát không thể cõng được em gái mềm mại.

Nguyễn Kiệt đã sớm chuẩn bị cởi ra áo khoác, mặc ở trên người cô, cậu nhóc so với Nguyễn Kiều Kiều cao hơn nửa cái đầu, áo khoác tròng lên trên người Nguyễn Kiều Kiều, thì che tới tận mắt cá chân cô luôn rồi.

Nguyễn Kiệt cẩn thận thắt áo khoác lại cho cô, vừa giải thích nói: "Trong núi nhiều muỗi, anh trai sợ nó cắn em, mặc áo khoác như vậy thì sẽ không bị cắn được."

Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt, không nghĩ tới anh trai nhỏ này chỉ mới mười hai tuổi, lại quan tâm cô tới dạng này, cả đời trước cô không hưởng thụ được tình thân, không nhịn được có chút cảm động, duỗi cánh tay béo béo ôm cổ Nguyễn Kiệt, đưa cái miệng nhỏ ra hung hăng pi một ngụm, kiều thanh nói: "Cảm ơn anh trai."

Nguyễn Kiệt bị cô chụp một phát này thật sự là tim cũng đã mềm nhũn, trong ánh mắt hâm mộ mấy anh em trai ở bên cạnh, ôm Nguyễn Kiều Kiều vàotrong lòng ngực cũng hung hăng hôn một cái, lúc này mới buông cô ra, nắm tay nhỏ của cô đi vào trong núi.

Nhóc mập thấy vậy, cũng nhanh nhẹn nhảy tới một bên khác, nắm tay nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều.

Sáu anh em, phía trước hai cậu, mặt sau hai cậu, bên cạnh hai cậu, bảo vệ Nguyễn Kiều Kiều kín không kẽ hở, thật sự là so với công chúa còn uy phong hơn.

Đi trên đường nếu thấy hoa đẹp, mấy nhóc còn sẽ hái hóa, cẩn thận làm sạch sẽ gai và bụi, lại đưa cho Nguyễn Kiều Kiều chơi.

Cô bé đi cùng Ngũ Y Đình kia, phía trên cô bé cũng có hai người anh trai, tuổi không khác đám anh trai Nguyễn Kiều Kiều lắm, nhưng lại không có một người đối xử với cô bé như thế, có thể không đánh cô bé đã là may mắn rồi.

Thấy vậy, tức khắc hâm mộ mà nói với Ngũ Y Đình bên người: "Nguyễn Kiều Kiều này thật là hạnh phúc, cậu xem cậu ấy thật là trắng nha, quần áo cũng đẹp, là áo khoác mới may khi ăn tết đúng không, thật đẹp."

Đứa trẻ tuổi này phần lớn sẽ không biết ghen ghét, nhiều lắm chỉ là hâm mộ mà thôi.

Ngũ Y Đình không đáp lời, nhưng sắc mặt càng khó coi.

So với bạn cùng lứa tuổi, cô bé từ nhỏ đã nhận hết tra tấn của chú và thím, tâm tính cũng thành thục hơn rất nhiều.

Cô bé đối với Nguyễn Kiều Kiều trước nay đều là sự ghen ghét nhiều hơn hảo cảm, đặc biệt mỗi lần khi bản thân cô bé phải làm rất nhiều chuyện, bị chú thím đánh chửi, cơm cũng ăn không đủ no, mà Nguyễn Kiều Kiều lại được nuông chiều, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, tùy tùy tiện tiện "Bố thí" một chút đồ vật cho cô bé, cũng đều là thứ tốt khó có được, loại ghen ghét này của cô bé sẽ không thể ức chế được, sẽ bị đẩy lên đỉnh điểm.

Thậm chí có khi sẽ nghĩ, nếu Nguyễn Kiều Kiều chết đi, để cô bé làm cháu gái nhà họ thì tốt rồi, cô bé có khả năng như thế, nhất định sẽ làm mọi người hài lòng hơn!

Nhưng mà, cô bé hiểu được lợi hại, hơn nữa trước kia Nguyễn Kiều Kiều vụng về, chỉ cần cô bé muốn thứu gì, đều có thể nhanh chóng dụ dỗ được, cô bé liền đè nén cảm giác ghen ghét ở đáy lòng.

Chỉ là hôm nay.

Nguyễn Kiều Kiều cự tuyệt cô bé!

Không cho cô ăn quả mận, rõ ràng nhà cô có một thân cây lớn như vậy, trong tay cũng còn một quả, cô lại bủn xỉn không cho cô bé quả nào, chuyện này làm cho cô bé rất phẫn nộ, chỉ cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều dối trá đến cực điểm, trước kia nói mấy câu các cô là bạn bè tốt nhất, đều là giả!

Cô bé nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều liếc mắt một cái, tức giận nói: "Có cái gì mà tốt, béo như vậy! Cậu nhìn thím của tớ, bởi vì quá béo, mới không ngừng sinh bệnh đấy!"

"Quá béo sẽ sinh bệnh sao?" Tiểu nữ hài không hiểu, nghe vậy nhìn Nguyễn Kiều Kiều một cái, nghĩ đến chuyện khi trước Nguyễn Kiều Kiều sinh bệnh, tức khắc cảm thấy Ngũ Y Đình nói rất có lý, hâm mộ đối với Nguyễn Kiều Kiều rất nhanh ít đi rất nhiều.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp