Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 6: Nữ Chính Lên Sân Khấu (2)


1 tháng

trướctiếp

Ngũ Y Đình cũng không biết đang giận cái gì, nghe vậy dậm dậm chân, xoay người chạy ra ngoài.

Khi chạy ra cửa thì suýt đụng phải bà nội Nguyễn đang muốn đi, cô bé vừa thấy bà nội Nguyễn thì khí thế vừa rồi trong nháy mắt liền biến mất, cố gắng thu nhỏ bản thân lại, gục đầu xuống đất chạy đi.

Bà nội nghi ngờ mà nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, đi vào cửa thì hỏi Nguyễn Kiều Kiều: "Kiều Kiều, Đình Đình bị làm sao vậy?" Bà biết Ngũ Y Đình này luôn cùng bé ngoan nhà bà chơi rất vui vẻ với nhau, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người nháo loạn không vui.

Sau này Nguyễn Kiều Kiều khẳng định phải rời xa Ngũ Y Đình, nghe vậy, liền thở phì phì hừ một tiếng, nói: "Kiều Kiều không đưa mận cho bạn ấy ăn, cậu ấy tức giận luôn." Nó giơ giơ quả mận đỏ sậm đang cầm trong tay, bộ dáng nhỏ có chút ngạo kiều: "Đây là do bà nội hái, Kiều Kiều luyến tiếc, mới không muốn cho cậu ấy ăn."

Lời này nói cực kì có tiêu chuẩn, chẳng những thành công xoay chuyển hình tượng keo kiệt của bản thân, còn thuận tiện lấy lòng bà nội Nguyễn nữa.

Quả nhiên, Bà nội Nguyễn cười mị mắt, ánh mắt ôn nhu như sắp hòa tan được.

Tất nhiên bà sẽ không cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều ăn mảnh là hành động không tốt, trong toàn bộ nhà họ Nguyễn, cô có tư cách ăn mảnh như thế, ngay cả chín đứa cháu trai trong nhà cũng không thể nói cái gì, huống hồ chỉ là một đứa con gái nhà người ta.

Đừng thấy bà nội Nguyễn sủng ái Nguyễn Kiều Kiều, thì cho rằng bà cũng thích cô nhóc khác.

Bà có thương có yêu cũng chỉ yêu thương một mình Tiểu Kiều Kiều, cô nhóc bên ngoài đối với bà mà nói, không có lực hấp dẫn chút nào.

Bà nội Nguyễn được dụ dỗ đến mức mặt mày hớn hở, xoa xoa đầu nhỏ của Nguyễn Kiều Kiều, sủng nịch nói: "Ngoan, bà nội luộc cho Kiều Kiều một quả trứng gà, quả mận này còn chua, ăn ít một chút, để dành ngày mai ăn cũng sẽ không bị hư."

"Được." Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, sau khi ăn xong quả mận đang ăn dở xong, liền xoa xoa tay nhỏ, nhét quả khác vào trong túi, trong lòng nghĩ đợi lát nữa chờ nhóc mập tan học, cho nhóc ăn.

Khi bà nội Lâm luộc chín trứng gà, đám người nhóc mập cũng tan học đã trở về.

Nguyễn Kiều Kiều hiện tại đã nhận ra hết tất cả các anh trai, cô có chín ông anh, trong đó Nguyễn Hạo và Nguyễn Kiệt là anh trai ruột của cô, mấy anh khác đều là anh trai họ.

Anh cả Nguyễn Hạo năm nay mười lăm tuổi, học sơ trung (cấp 2) ở trấn trên, cùng cậu đi học ở đó là Nguyễn Tuấn nhà chú hai đã mười bốn tuổi và Nguyễn Bác nhà chú ba mười ba tuổi, chia ra học sơ nhất (lớp 7), sơ hai (lớp 8), sơ ba (lớp 9), bởi vì trấn trên ở nhà quá xa, ba người bọn họ đều ở kí túc xá trong trường, chỉ có thứ bảy cuối tuần mới về nhà.

Còn sáu anh trai khác vẫn là học sinh tiểu học, chỉ đi ra khỏi cửa thôn vài dặm là đến, buổi chiều học xong hai tiết thì sẽ tan học.

Hiện tại chỉ mới hai giờ rưỡi giữa trưa, sáu cậu nhóc tụ tập cùng nhau trở về, hiệu quả thị giác thật là chuẩn cmnr.

Tuy rằng ngoại trừ Nguyễn Kiệt, anh trai khác đều là anh họ, nhưng tất nhiên điều này không ảnh hưởng đến sự yêu thương của bọn họ đối với em gái nhỏ này.

Mấy cậu nhóc trước sau vào sân, vây quanh Nguyễn Kiều Kiều ríu rít nói chuyện, có nói chuyện thú vị trong trường học, cũng có những câu quan tâm sức khỏe của cô, Bà nội Lâm cầm trứng gà đã luộc chín từ trong phòng đi ra, mấy nhóc đều tích cực tranh nhau muốn bóc trứng gà cho cô, bị Nguyễn Kiều Kiều cự tuyệt, cô còn chưa sống phế đến nông nỗi đó.

Không thể giúp em giúp em gái bóc trứng gà, mấy cậu nhóc đều có chút tiếc nuối, lại vây quanh Nguyễn Kiều Kiều nói chuyện, lúc này mới chưa đã thèm mà từng người về phòng cất cặp sách, toàn bộ hành trình không hề biểu hiện ra một chút ghen ghét hoặc hâm mộ.

Nhưng nhóc mập không đi theo mấy anh đi vào, bởi vì Nguyễn Kiều Kiều kéo nhóc lại.

Anh trai quá nhiều, Nguyễn Kiều Kiều cũng không thể quang minh chính đại đưa mận cho nhóc mập, chỉ có đưa trộm cho nhóc.

Trong tay thình lình bị nhét vào một quả mận màu đỏ sậm, nhóc mập kinh ngạc một chút, ngẩng đầu, đã thấy em gái đáng yêu nhất của cậu nói: "Để dành riêng cho anh đấy."

"Thật vậy à?" Nhóc mập mở to hai mắt khuôn mặt tròn xoe đặc biệt có cảm giác lan tỏa niềm vui.

Nguyễn Kiều Kiều rất biết điều gật đầu.

Nhóc mập kinh hỉ không thôi, cúi đầu cắn một miếng, chưa đến mức đôi mắt đều nhăn lại thành mạng nhện, lại vẫn rất vui vẻ nói: "Ăn ngon, đặc biệt ngọt!"

"..." Nguyễn Kiều Kiều.

Nhóc mập này sợ là một nhóc mập ngốc.

Nhóc mập rất thích quả mận này, ở địa phương như nông thôn cũng không có đồ ăn vặt để ăn, trái cây này cực kì mỹ vị khó có được đối với bọn họ, nhưng bình thường trái cây kiểu này đầu mùa mà chín thì tuyệt đối không có phần cho mấy anh em trai bọn nhóc.

Bà nội Nguyễn cũng nói, cây ăn quả này trồng là vì Nguyễn Kiều Kiều, ai trong các cậu cũng không được mơ ước hết.

Đương nhiên, cũng không chỉ có trái cây, đồ vật khác trong nhà mặt đều sẽ để em gái chọn trước, mới đến phiên bọn nhóc, từ nhỏ đến lớn đều là như thế, bọn họ cũng chưa bao giờ cảm thấy như vậy có cái gì không đúng.

Hiện tại em gái lại vụng trộm cho nhóc một trái.

Đây nói lên cái gì?

Tất nhiên là chứng minh người anh giai mà em gái thích nhất là cậu rồi!

Chuyện này so với tái cây còn ngọt ngào hơn?

Nhóc mập hai ba miếng ăn xong quả mận, thấy Nguyễn Kiều Kiều còn cầm quả trứng gà chưa bóc vỏ, hỏi: "Em gái sao còn chưa ăn? Nếu lạnh sẽ không còn ăn ngon nữa, anh trai bóc cho em nhé?"

Nguyễn Kiều Kiều từ chối, bé mới ăn một quả mận chua ơi là chua, thật sự chua hết cả răng rồi, nên không muốn ăn quả trứng gà này, bé nhìn nhìn nhóc mập, suy xét vài giây, cuối cùng cũng đưa trứng gà cho cậu nhóc.

Lần này nhóc mập thật sự thụ sủng nhược kinh, nhưng nhóc hắn không nhận, mà là cầm lấy nhét vào trong túi Nguyễn Kiều Kiều.

Trong miệng còn nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Anh trai không ăn cái này, cái này để bồi bổ thân thể cho em, hiện tại em không ăn, vậy cứ giữ lại trước nhé." Rõ ràng chỉ mới tám tuổi, cũng là một nhóc tham ăn, nhưng lúc nói lời này thật đúng là rất ra dáng, như người lớn vậy.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không kiên trì, mặc kệ cậu nhét trứng gà vào trong túi.

Bỏ trứng gà vào trong túi Nguyễn Kiều Kiều xong, nhóc mập nghĩ đến buổi chiều anh em bọn họ đã hẹn nhau, cảnh giác mà nhìn về phía nhà chính, sau đó tiến đến bên tai Nguyễn Kiều Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Đợi lát nữa làm bài tập xong bọn anh sẽ ra sau núi chơi, bắt chim nhặt trứng chim nướng ăn, ăn rất ngon, em gái muốn đi không?"

Nhà họ Nguyễn hiện tại cũng không giàu có, nhưng ở nhà họ Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều tuyệt đối được gọi là kiều dưỡng, từ nhỏ được nuôi đến mức trắng trẻo mập mạp, cũng không chịu khổ bao giờ, Bà nội Nguyễn bảo vệ bé như tròng mắt của mình, cho nên chưa bao giờ cho phép bé ra sau núi chơi, sợ làn da bé mềm mại, bị sâu cắn cỏ cứa linh tinh.

Mấy người anh trai cũng hiểu chuyện, trước nay sẽ không mang theo bé chạy loạn.

Chim rừng? Trứng chim?

Nguyễn Kiều Kiều nghe vậy bẹp cái miệng nhỏ vài cái, nhớ tới khi mình còn là con mèo, chim rừng và trứng chim thật sự là mỹ vị nhân gian.

Bé vội vàng không ngừng gật đầu: "Được, đi!"

"Được rồi, vậy chờ chút cùng anh trai đi ra ngoài, nếu bà nội hỏi, em nói đi tới nhà Đình Đình chơi, biết không?"

Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn em gái ngoan ngoãn lại đáng yêu như vậy, nhóc mập cực kỳ vui vẻ, như người lớn mà véo véo khuôn mặt nhỏ béo núc ních của bé, lúc này mới xoay người vào nhà mình.

Sáu cậu nhóc từng người làm xong bài tập về nhà, hẹn nhau tập hợp trong viện.

Nhóc mập đã thông báo cho bọn họ từ trước, biết Nguyễn Kiều Kiều cũng muốn đi, Nguyễn Kiệt còn cố ý mặc thêm một cái áo khoác, vừa ra đến trước cửa, bà nội Nguyễn hỏi thăm, nhóc mập thay bé trả lời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp