Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 8: Nữ Chính Lên Sân Khấu (4)


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Kiều Kiều cũng không biết hiện tại nữ chính đang bịa đặt về cô.

Cô bị cảnh xuân trước mắt làm hoa mắt, không khỏi nghĩ tới kiếp trước của chính mình.

Kiếp trước nó sinh ra là một con mèo cô độc, cũng không biết bản thân đã bao nhiêu tuổi, vẫn luôn là sinh sống trong núi rừng, đối với núi rừng có lòng trung thành rất lớn, hiện tại nhìn hoa cỏ đầy khắp núi đồi, chỉ cảm thấy thân thiết cực kỳ.

Nó lại nghĩ đến con sói kiếp trước thường xuyên bị bản thân trộm đồ ăn, ở trong trí nhớ của nó, con sói kia cũng đã tồn tại từ khi nó bắt đầu có trí nhớ, mỗi lần nó ăn vụng đồ ăn của hắn, hắn đều sẽ tức muốn hộc máu chạy đuổi theo nó, nhưng mỗi lần đều không đuổi kịp nó, bị nó trộm được không ít đồ ăn ăn ngon đấy.

Chỉ là không biết con sói kia hiện tại thế nào, có biết chuyện nó ăn trộm đùi gà của hắn mà bị sét đánh chết hay không? Từ nay về sau không có nó hay ăn trộm thịt của hắn, hắn nhất định sẽ rất vui vẻ đúng không.

"Em gái, mệt sao? Muốn nghỉ một chút hay không?" Đi mười tới phút, mấy người liền tới vị trí trung tâm sau núi, Nguyễn Kiệt cúi đầu hỏi Nguyễn Kiều Kiều.

Thân thể Nguyễn Kiều Kiều thật sự là thể hư, mới đi một hồi như vậy đã ra mồ hôi, hơi thở cũng không còn đều, cô nhìn Nguyễn Kiệt một cái, gật gật đầu.

Nguyễn Kiệt lập tức bế cô lên, nhóc mới mười hai tuổi, nhưng giống Nguyễn Kiến Quốc có cơ thể cường tráng, bế cô rất nhẹ nhàng.

Nhóc đi đến chỗ mảnh cỏ mềm, bảo Nguyễn Phong cởi áo khoác trải trên mặt đất, mới đặt cô lên trên đó.

"Tiểu Cửu, em ở đây chơi với em gái, đừng chạy loạn biết không?" Nguyễn Kiệt nhìn về phía em trai nhỏ nhất nói.

Tiểu Cửu nghe vậy rất là có khí phách vỗ vỗ bộ ngực chính mình, nhóc là con trai nhỏ nhà chú tư Nguyễn Kiều Kiều, là em ruột của Nguyễn Phong, năm nay mới bảy tuổi, chỉ lớn hơn Nguyễn Kiều Kiều hơn một tuổi, hiện tại học lớp 1.

Dặn dò Nguyễn Khánh xong, Nguyễn Kiệt nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, lại ôn nhu dặn dò một lát, lúc này mới mang theo mấy cậu nhóc bên cạnh, tìm tổ chim ở bốn phía, trên tay mỗi người đều cầm ná tự chế, chuyên môn dùng để đánh chim sẻ chim cút hoặc chim nhỏ.

Trước khi nhóc mập đi, còn vỗ bộ ngực bảo đảm với Nguyễn Kiều Kiều nhất định sẽ bắt được chim sẻ, nướng cho cô ăn.

Thời điểm mấy cậu nhóc đang leo cây bắn chim sẻ, mấy cô bé cũng không nhàn rỗi, khắp nơi tìm nấm có thể ăn, đều lớn lên ở nông thôn, đối với các chủng loại nấm đều biết một chút, rất nhanh đã tìm được không ít.

Ngũ Y Đình nhặt được khoảng một rổ, lại lấy cái cuốc của chính mình đào một thanh măng, sau khi xác định đủ đồ để chú thím không mắng, lúc này mới chuyển tầm mắt tới trên người Nguyễn Kiều Kiều.

Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ngồi trên áo khoác của anh trai cô, từ trong túi lấy ra một quả trứng gà bắt đầu bóc vỏ, cô bé không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

Niên đại này lương thực là tinh quý nhất, đặc biệt là loại đồ vật như trứng gà, người trong nhà căn bản sẽ không ăn, đều lấy ra để đi bán, đổi vài đồng tiền.

Cha mẹ Ngũ Y Đình chết sớm, từ khi cô bé có trí nhớ đã ở nhà chú mình, chú có ba người con trai, bình thường có đồ ăn ngon, cũng không tới phiên cô bé, cô bé có thể ăn no đã rất không tệ rồi.

Nhưng bởi vì chơi cùng Nguyễn Kiều Kiều, cô bé vẫn được ăn không ít thứ tốt, ví dụ như trứng gà.

Cô bé biết Nguyễn Kiều Kiều khi nào ăn trứng gà, thường xuyên cố tình ở thời gian đó đến tìm cô để chơi, Nguyễn Kiều Kiều vừa ngốc lại dễ dụ, chỉ cần mỗi lần cô bé hơi nói xoáy một chút, cô sẽ chia một nửa trứng gà cho cô bé ăn cùng.

Tuy rằng trước đó khi ở trong nhà hai người đã nháo loạn không thoải mái, cô bé cũng đã thầm thề trong lòng, về sau sẽ không quan tâm tới Nguyễn Kiều Kiều, nếu muốn làm hòa với nhau, cũng nên là cô tới tìm cô bé xin lỗi, nói lời hay xin lỗi.

Chỉ là hiện tại nhìn thấy cô ngồi ở chỗ đó bóc vỏ trứng gà, trứng gà trắng trẻo mập mạp, nhìn đã thấy ăn ngon, nhịn không được mím môi.

Giữa trưa cô bé chỉ ăn một củ khoai lang đỏ từ đêm qua, còn lại là loại nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, hiện tại đã hoạt động nhiều như thế, đã sớm rất đói bụng, cô bé nhìn quanh bốn phía, xác định không có người chú ý tới bên này, mới nâng chân lên chậm rãi đi tới chỗ Nguyễn Kiều Kiều bên kia.

Nguyễn Kiều Kiều đang cúi đầu nghiêm túc bóc vỏ trứng gà, cô đi đường lâu như vậy cũng sớm đói bụng, bóc trứng gà, tốc độ rất nhanh, khi sắp bóc xong lại cảm giác trước mắt đột nhiên rũ xuống một bóng râm.

Ngẩng đầu lên thì thấy Ngũ Y Đình cố tình nở nụ cười lấy lòng.

"Kiều Kiều, cậy đang ăn trứng gà à." Đặc biệt cố tình đến gần, cứ như trước đó sự náo loạn không thoải mái nháy mắt đã biến mất.

"..." Nguyễn Kiều Kiều chớp chớp mắt, nhìn cô bé, không tiếng động dò hỏi: Nếu không thì sao?

"Ăn ngon không?" Thấy Nguyễn Kiều Kiều không đáp lời, Ngũ Y Đình lại hỏi, bụng đói và cơ thèm đối với trứng gà, làm cô bé quên mất việc không thể xin được quả mận mà cảm thấy thẹn trước đó.

"..." Nguyễn Kiều Kiều hết chỗ nói rồi, cô bóc xuống một chút vỏ trứng cuối cùng, chia trứng gà thành hai phần, dưới ánh mắt kích động của Ngũ Y Đình, trực tiếp tránh cánh tay cô bé đưa tới định lấy trứng gà, mà đi tới chỗ Nguyễn Khánh cách đó không xa.

"Tiểu Cửu ăn trứng gà." Nguyễn Khánh đang đào một củ măng, nghe thây thanh âm thì nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều, tầm mắt dừng ở trên tay cô, tuy rằng rất muốn ăn, nhưng vẫn cự tuyệt: "Tự em gái ăn đi, anh trai không ăn." Dừng một chút, lại dùng ngữ khí rất nghiêm túc sửa đúng: "Em gái, Em phải gọi anh trai, không thể gọi Tiểu Cửu."

Tuy rằng mới bảy tuổi, nhưng Nguyễn Khánh cũng muốn kiên quyết bảo vệ quyền lợi làm anh trai của chính mình.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không cùng nhóc nói lời vô nghĩa, trực tiếp nhét trứng gà vào trong miệng nhóc.

Trứng gà thơm mềm nhét vào trong miệng, Nguyễn Khánh tuổi còn nhỏ hoàn toàn không có sức chống cự, nhai hai ba lần đã ăn xong rồi, đôi lông mày mang theo sung sướng giơ lên, còn chiếm tiện nghi còn khoe mẽ nói: "Lần này thì thôi, lần sau không cần như vậy, đây là cho em gái bồi bổ thân mình, không cần cho anh trai ăn."

Nói xong bẹp bẹp miệng vài cái đã nuốt trứng gà xuống, có chút chưa đã thèm liếm liếm môi, khóe mắt ngó thấy Ngũ Y Đình ở phía sau em gái cơ hồ có một khuôn mặt dữ tợn, có chút bị dọa sợ, âm thanh tự xem là thì thầm mà hỏi Nguyễn Kiều Kiều: "Đình Đình làm sao thế? Các em cãi nhau à?"

Nguyễn Kiều Kiều vừa dùng cái miệng nhỏ ăn trứng gà, vừa theo tầm mắt nhóc nhìn qua, không để ý lắm mà trả lời: "Không biết."

Ngũ Y Đình nghe đối thoại của hai người vào lỗ tai, cảm thấy hổ thẹn khiến cho khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, rốt cuộc nhịn không được, tức giận rống to với Nguyễn Kiều Kiều: "Nguyễn Kiều Kiều là người xấu, về sau tớ không bao giờ chơi với cậu nữa!"

Rống xong, thì mắt đỏ hồng chạy đi, trong mắt đều là nước mắt, bộ dáng như bị Nguyễn Kiều Kiều bắt nạt một cách vô cùng ác liệt vậy.

"Uy, Ngũ Y Đình, lời này của cậu có ý gì, em gái tôi đây ngoan như vậy, sao lại thành hư chứ?" Nguyễn Khánh tuổi còn nhỏ thì nhỏ, nhưng đã biết bảo về em gái mình, vừa nghe xong lời này thì không làm nữa, ném măng mùa xuân chưa đào ra hết xuống, ngăn ở trước người Ngũ Y Đình chất vấn.

Làm cho Ngũ Y Đình thật sự khóc lên.

"Cậu khóc cái gì thế, tôi lại không bắt nạt nhóc." Nguyễn Khánh nhíu mày nhìn cô bé.

Cậu nhóc so Ngũ Y Đình nhỏ hơn mấy tháng, nhưng lại hơn cô bé cả cái đầu, hiện tại nhìn cô bé đột nhiên khóc lóc, chỉ cảm thấy thật sự rất cạn lời, rõ ràng do cô ta rống to với em gái, nhóc còn chưa kịp nói cái gì đâu, sao đã khóc lóc như bị bắt nạt ghê gớm lắm, quả nhiên như lời bà nội nói, trên thế giới này cũng chỉ có em gái đáng yêu! Con gái khác đều rất phiền.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp