Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 66: Xem Mệnh Lần Nữa (1)


1 tháng

trướctiếp

Hai bà cháu đang dính chặt, Đỗ Thanh từ cửa phòng bệnh dò xét đầu vào, cười trêu ghẹo: "Có phải chúng ta tới không đúng lúc không?"

"Đúng vậy, cảm giác chúng ta thật sự dư thừa mà." Mấy cậu nhóc bên ngoài cũng nói, hôm nay là thứ hai, bọn họ tan học thì sống chết muốn đi theo Đỗ Thanh tới đây.

Trong này nhóc mập mạp vội nhất, vì chạy đường nhỏ, bọn họ vừa vặn bỏ lỡ Nguyễn Kiến Quốc đi đường lớn, cho nên một đường đi cậu bé đã nóng tới đỏ mặt. Trên trán còn toát ra một tầng mồ hôi.

Cậu ôm một hộp cơm, cười tủm tỉm tiến đến trước người Nguyễn Kiều Kiều như hiến bảo bối: "Em gái, đến, ăn cháo, đây là cháo anh mang cho em."

"Nguyễn Lỗi em thật không biết xấu hổ, rõ ràng đây là thím ba nấu!" Nguyễn Dực nhìn không được bộ dáng này của cậu, lập tức nói rõ ra, nhưng lời này vừa nói xong, chính mình lại đi lên nói với Nguyễn Kiều Kiều: "Anh đốt lửa!"

Nguyễn Kiều Kiều bị bọn họ chọc cười, con ngươi mang theo nước mắt sáng ngời, mấy cậu nhóc nhìn thấy mà tim cũng mềm nhũn, chỉ cảm thấy em gái thật đáng yêu, em gái đáng yêu lại yếu đuối như vậy, sau này bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt hơn!

Đỗ Thanh mang cháo tới tương đối nhiều, Nguyễn Kiều Kiều không có khẩu vị gì, căn bản không uống hết, cũng may Đỗ Thanh suy nghĩ chu đáo, mang sữa mạch nha của cô đến, đến căng tin lấy nước sôi pha cho cô một chén, nhiệt độ giảm đi thì từng chút từng chút đút cho cô.

Nguyễn Kiều Kiều uống sữa mạch nha thơm ngọt, ánh mắt nhìn người Nguyễn gia cũng chiều mình, trong lòng chưa bao giờ yên ổn như vậy, phảng phất như mèo sinh* mười mấy năm trước của mình ngay lập tức tìm được gốc rễ.

(*mèo sinh là biến thể của nhân sinh, nhưng là mèo nên để mèo sinh. )

Tất nhiên, thời gian này cũng không thể quên nhân vật phản diện nhỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn nhân vật phản diện nhỏ, lắc lắc tay cậu đang nắm tay mình, thấy cậu nhìn mình, nhìn cậu lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Lần này Nguyễn Kiều Kiều nằm viện ba ngày, cũng may giữa chừng cũng không bị lặp đi lặp lại.

Sau khi xuất viện, Bà nội Nguyễn vẫn không yên tâm, cuối cùng quyết định dẫn cô đến chỗ Tiền mù xem lại.

Dù sao lần trước Tiền Mù xem mạng cô, lần này cô lại bị bệnh nặng một hồi, bà đối với lời nói của Tiền Mù lại tin thêm vài phần.

Bà đối với chuyến thăm lần này cũng rất có tâm, chẳng những tới chỗ thím Ngưu mua ba cân thịt, còn mua một ít bánh ngọt bánh quy, biết ông ấy thích hút thuốc, còn đặc biệt đi mua hai cân thuốc lá.

Túi lớn túi nhỏ xách tới nhà Tiền mù.

Vừa vào sân, đã thấy Tiền mù đang ngồi trước nhà phơi nắng, nên bảo Nguyễn Kiều Kiều gọi ông.

"Ông Tiền." Nguyễn Kiều Kiều nhu thuận gọi, đối với Tiền mù này, cô cũng rất tin, có lẽ bởi vì bản thân cô là một du hồn chiếm cứ thân thể người khác.

"Là em dâu tới sao?" Tiền mù nhìn về phía bà, cười hỏi, nghe thấy Nguyễn Kiều Kiều gọi mình là ông, vội vàng đáp một tiếng: "A, ngoan."

"Anh Tiền gần đây còn khoe ghê."

"Được rồi." Tiền mù cười, đứng lên, khi Bà nội Nguyễn đến gần, ngửi mùi, biểu tình sáng lên: "Em dâu mang tới thứ gì tốt?"

"Ha ha, biết anh thích hút một ngụm kia, mà em hai ngày trước đi trấn thấy có, nên mua cho anh hai cân, nghe nói năm nay mới ra, anh thử xem có được hút hay không, nếu ngon, lần sau lại đưa cho anh một chút." Bà nội Nguyễn cười nói.

"Em gái quá khách khí, quá khách khí." Trong lời nói Tiền mù còn khách khí, nhưng tay đã đưa ra ngoài, đợi nhận được túi thuốc lá trên tay bà, lập tức lấy ra đặt ở trước mũi ngửi ngửi, ngửi mùi kia, còn làm ra vẻ mặt say mê.

"Thứ này cũng tốn không ít tiền đi." Tiền mù buông điểu thuốc xuống, thật sự là luyến tiếc từ chối mà.

Ông vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở đầu thôn, ăn trăm cơm nhà mà lớn lên, bởi vì không có thân nhân, cũng không có ruộng đất, không ai nguyện ý cùng ông sống qua ngày vẫn luôn ở một mình, sau đó đi học chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ đủ sống, rất ít người hào phóng như Bà nội Nguyễn, lần trước chỉ hỏi ngày, đã tặng một cân thịt, người khác đều chỉ tặng chút khẩu phần lương thực gạo ngô các loại.

Lần này lại còn đưa hai cân thuốc lá... Đây là thứ ông tuyệt đối luyến tiếc mua.

Ông khẽ run rẩy tay, vuốt ve, lại sờ được thứ gì khác, càng cảm thấy những lễ vật này quá quý giá.

Vừa định nói không thể nhận, Bà nội Nguyễn đã mở miệng trước: "Anh Tiền, anh trước đừng vội cự tuyệt, lần này em thật sự có một số việc muốn nhờ anh.”

"Hả? Em nói, em nói." Tiền mù vội vàng nói.

Bà nội Nguyễn nói trạng thái gần đây của Nguyễn Kiều Kiều cho ông ấy, bao gồm cả những con vật đột nhiên đụng tới, đương nhiên, bà sẽ không nói thẳng như vậy, sợ như vậy gây họa cho Nguyễn Kiều Kiều, mà là uyển chuyển hỏi, có phải phúc khí Nguyễn Kiều Kiều quá lớn, mang đến cho bọn họ những thứ kia, đồng thời là hao tổn sức khỏe của mình.

Tiền Mù và Nguyễn gia ở cùng một đại đội, đối với những chuyện này của Nguyễn gia kỳ thật đã từng nghe qua, bao gồm một ít người lắm miệng nói Nguyễn Kiều Kiều bị khỉ bắt vào núi trước, một ngày một đêm sau lại hoàn hảo trở về, có phải trở thành tinh quái trong núi hay không.

Thế nhưng ông ấy không nghĩ tới, trong này còn có chuyện này, trong lòng cũng hít sâu một hơi.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không thể tin nhìn Bà nội Nguyễn, hoàn toàn không nghĩ tới ngón tay vàng của mình lại bị bà nội cô nhìn thấu?

"Anh Tiền?" Nhìn Tiền mù nửa ngày không có phản ứng, Bà nội Nguyễn thúc giục một tiếng.

Tiền mù trong nháy mắt hoàn hồn, cũng là nhân tinh, rất nhanh đã ổn định tâm thần.

Ông là thầy bói đúng là cũng có chút bản lĩnh, nhưng người làm nghề như bọn họ, nói chuyện phần lớn đều sẽ nửa thật nửa giả, lần trước ông phê mệnh cách của Nguyễn Kiều Kiều, chỉ là dựa theo sinh thần bát tự của cô mà nói, thuận tiện nhặt một chút lời dễ nghe cho Bà nội Nguyễn nghe.

Nhưng lần này lời Bà nội Nguyễn nói, cùng với những thứ bà mang đến, làm cho ông chân chính coi trọng hơn.

Ông ấy nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều: "Cô bé nhỏ, đưa tay cho ông nào, tay phải."

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Bà nội Nguyễn, thấy bà gật gật đầu, thì đưa bàn tay nhỏ bé qua.

Tiền mù một tay nâng mu bàn tay cô, một tay sờ soạng trong lòng bàn tay cô, dùng ngón tay cẩn thận cảm thụ đường vân trong lòng bàn tay cô, tròng mắt màu trắng lật úp, tựa như đang tính toán cái gì đó.

Biểu tình của ông ấy nghiêm túc, Bà nội Nguyễn nhìn mà cũng khẩn trương theo, hô hấp Nguyễn Kiều Kiều cũng không dám tăng thêm. Sợ làm phiền suy nghĩ của ông ấy.

Sau nửa ngày.

Tiền mù thu tay lại.

"Em dâu, bảo đứa nhỏ vào trong viện nhà ta lấy một cành cây đào vào đây, là cái cây ở cửa." Ông ấy nói với Bà nội Nguyễn.

Bà nội Nguyễn trầm mặc.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn Tiền mù, biết ông đây lại muốn nói chuyện bí hiểm, khi thấy ý bảo của Bà nội Nguyễn, thì chậm rãi đi ra ngoài.

Đợi đến khi Nguyễn Kiều Kiều đến dưới gốc cây đào, Tiền mù đứng dậy đi tới trước bàn phía sau mình, vuốt ve mở ngăn kéo ở giữa, từ dưới cùng lấy ra một túi vải nhỏ màu vàng.

Ông nói với Bà nội Nguyễn: "Em dâu à, anh cũng không gạt em, cháu gái em quả thật là mệnh phú quý đứng đầu, chỉ là trúng mệnh mang sát, do nguyên nhân kiếp trước gieo mầm, bản lĩnh anh không tới, sợ không giúp được gì, đây là bùa bình an sư phụ anh để lại cho anh, hy vọng hữu dụng với cô bé."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp