Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 65: Cái Chết Của Bà Nội Nguyễn


1 tháng

trướctiếp

"Mẹ, Kiều Kiều phải ở lại viện hai ngày, để tránh sốt lặp đi lặp lại. Tối hôm qua mẹ bận rộn cả đêm, trước tiên ngủ ở chỗ này một lát, con về giúp hai người lấy chút quần áo thay."

"Được, nhớ bảo các em con nấu chút cháo kê, mang tới đây cho Kiều Kiều uống." Bà nội Nguyễn dặn dò, nghĩ đến cái gì, lại giữ chặt anh: "Nếu không con cũng đừng đến, để Đỗ Thanh đưa tới, dù sao ngày mai con bé cũng phải đi làm, trong nhà còn có rất nhiều việc chờ con, xây nhà cũng không thể rời khỏi con, nơi này một mình mẹ là đủ rồi”

"Không có việc gì, mẹ, con sẽ sắp xếp xong." Nguyễn Kiến Quốc vỗ vỗ tay bà, khởi công nhà cửa quan trọng, nhưng trong lòng anh con gái vĩnh viễn là người đứng đầu tiên, cô bé còn đang ở bệnh viện, anh ở nhà sao có thể ở lại được.

Bà nội Nguyễn cũng biết khuyên không lại, không nói nữa.

Nguyễn Kiến Quốc xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Khi trở về nhà họ Nguyễn, đi ngang qua đầu thôn, Kiến Đảng chống nạng đang giúp anh trông nom, thấy anh trở về, lập tức chạy tới: "Kiều Kiều thế nào rồi?"

"Không có việc gì, hạ sốt, nhưng còn cần ở hai ngày, anh trước tiên trở về lấy chút quần áo thay giặt, lại mang chút đồ ăn cho hai người, nơi này..."

"Anh giúp anh nhìn, anh yên tâm đi."

Nguyễn Kiến Quốc gật đầu, cũng không trì hoãn, cho dù có chút hiềm khích với Liễu Chiêu Đệ, nhưng tình cảm anh em bọn họ vẫn rất tốt.

Khi Nguyễn Kiến Quốc trở về Nhà họ Nguyễn, Đỗ Thanh đã nấu xong cháo kê, thấy Nguyễn Kiến Quốc về thì xách hộp cơm tới, quan tâm hỏi một phen, xác định không có vấn đề gì lớn, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho người khác.

Mấy cậu nhóc cũng đều vây quanh, ngày hôm qua sự việc xảy ra đột ngột, lúc bọn họ bị bừng tỉnh, Nguyễn Kiến Quốc đã dẫn theo người đến bệnh viện, hiện tại ngóng trông một buổi tối rốt cục mong được anh trở về, tất nhiên đều vây quanh quan tâm hỏi.

Nguyễn Kiến Quốc nói cho bọn họ biết đã hạ sốt, không có gì đáng ngại, ở mấy ngày là vì bệnh tình lặp đi lặp lại, thấy bọn họ còn muốn hỏi không ngừng, nhất thời không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ, để cho bọn họ đi học.

Nguyễn Kiệt và mập mạp nhỏ vây quanh anh, không chịu rời đi, muốn đi theo đến bệnh viện thăm khám, bị Nguyễn Kiến Quốc trừng mắt, khẽ quát hai tiếng, hai người mới không cam lòng cõng cặp sách đi học.

Khi Nguyễn Kiến Quốc cầm theo quần áo và hộp cơm rời đi, không chú ý sau mình lặng lẽ có một bóng dáng nhỏ đi theo.

Chờ khi anh đến bệnh viện, lúc xuống xe mới nhìn thấy cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.

Anh nhìn câu mà rất ngạc nhiên: "Tiểu Tư, tại sao cháu lại đến đây?"

"Thăm Kiều Kiều." Hứa Tư nhìn anh, ánh mắt mang theo lo lắng.

Nguyễn Kiến Quốc gật gật đầu, quay đầu nghĩ không đúng, anh khó tin hỏi cậu: "Cháu làm sao lại tới đây? Đuổi theo xe của chú? Sao cháu không gọi chú?!"

Hứa Tư rất sốt ruột, đối mặt với một chuỗi vấn đề của anh, chỉ lung tung gật đầu.

Nguyễn Kiến Quốc vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh đạp xe nhanh, đứa nhỏ này thật sự một đường đuổi theo xe của anh chạy tới?

Vào phòng bệnh, Bà nội Nguyễn nhìn thấy Hứa Tư cũng hơi kinh ngạc, mang theo nghi vấn nhìn về phía Nguyễn Kiến Quốc, Nguyễn Kiến Quốc bất đắc dĩ nói: "Con không biết thằng bé sẽ đến, một đường đuổi theo xe, cũng là một đứa nhỏ ngốc, không biết gọi con một tiếng."

Đặt những thứ trên tay lên bàn bên giường bệnh, thúc giục: "Mẹ ơi, mẹ ăn cháo trước, con đi trả tiền."

"Được." Bà nội Nguyễn gật đầu, tự mình mở hộp cơm, dùng chén nhỏ múc ra nửa chén cháo, không có mình uống, trước đưa cho Hứa Tư: "Nào, Tiểu Tư ăn trước."

"Không đói, ở bên Kiều Kiều." Hứa Tư lắc đầu từ chối, người đứng ở bên giường, bàn tay nhỏ bé thò vào trong chăn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều.

Bà nội Nguyễn khuyên can: "Tiểu Tư, Kiều Kiều bị bệnh, cháu đừng đụng vào con bé, đợi lát nữa sẽ truyền cho cháu."

"Không, không sợ." Hứa Tư không chịu buông bàn tay nhỏ bé của Nguyễn Kiều Kiều ra.

Bà nội Nguyễn nhìn một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi, không có cách nào để đứa nhỏ này buông ra, chỉ có thể tự mình uống một chén cháo trước.

Hứa Tư đứng cạnh giường, người không cao, đứng ở bên giường cũng chỉ cao hơn cái giường kia một cái đầu, muốn nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, nhất định phải nâng cánh tay, nắm tay lâu cũng tê dại theo, nhưng vẫn luyến tiếc buông ra.

Ánh mắt không chớp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt chuyên chú, mang theo quyến luyến mà người khác không thể phát hiện.

Cậu biết, cho dù cậu nghịch thiên cải mệnh, đưa cô về nơi này, kiếp số cô nên có cũng không ít, cậu không giúp được chuyện gì khác, việc duy nhất có thể làm chính là vẫn ở bên cạnh cô.

Có lẽ là do cậu làm bạn có tác dụng, Nguyễn Kiều Kiều đang ngủ chậm rãi bình tĩnh lại, lông mày nhỏ cau mày cũng theo đó buông ra...

Lúc Nguyễn Kiều Kiều tỉnh táo lại, đã là giữa trưa.

Nguyễn Kiến Quốc đến căng tin gọi đồ ăn, anh vội vàng ăn hai miếng rồi đạp xe trở về trước, Bà nội Nguyễn và Hứa Tư còn đang ăn cơm.

Hứa Tư hiện tại hoàn toàn là nuôi thả, một ngày ba bữa cũng cơ bản ăn ở Nguyễn gia. Bà nội Nguyễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đẫy đà của cậu, không nhịn được có hơi tự hào, cảm thấy đứa nhỏ mình nuôi thật sự đẹp mắt, Nguyễn Kiều Kiều trắng nõn mềm mại, đứa nhỏ này cũng càng thêm đẹp trai.

"bà nội..." Chuyện đầu tiên Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại chính là gọi Bà nội Nguyễn.

Bà nội Nguyễn nghe thấy, lập tức đặt bát trong tay lên, nghênh đón: "Kiều Kiều tỉnh lại, có chỗ nào không thoải mái không?"

Nhìn ánh mắt thân thiết và bộ dáng hiền lành của Bà nội Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ đến bộ dáng tiếc nuối khi bà qua đời trong mộng, nước mắt cũng theo góc mắt rơi xuống.

"Bà nội, Kiều Kiều thích bà nhất." Cô nói.

Nguyễn Kiều Kiều kiếp trước là mèo, bởi vì mở linh trí, lại không biết mình từ đâu mà đến, cũng không nhớ được chuyện gì, cho nên cô sống rất hỗn độn, căn bản không biết yêu và thích là thứ gì.

Nhưng trong tháng này.

Bà nội Nguyễn đã giải thích rõ ràng cho cô biết cái gì gọi là tình yêu.

Bà yêu Nguyễn Kiều Kiều, yêu tận trong tim, cho dù tới chết, bà tâm tâm niệm niệm đều là cô!

Nhưng "Nguyễn Kiều Kiều" kia, sao cô ta lại xấu như vậy?!

Nguyễn Kiều Kiều rất phẫn nộ, bà nội tốt như vậy, vì sao cô ta lại không quý trọng?

"Cháu đứa trẻ này!" Bà nội Nguyễn không nghĩ tới cô lại đột nhiên nói một câu như vậy, hốc mắt cũng đỏ lên theo, ôm lấy cô, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Bà nội cũng yêu Tiểu Kiều Kiều, yêu Tiểu Kiều Kiều nhất!"

"Có yêu cháu không? Bây giờ có phải yêu cháu nhất không?" Cô mong đợi nhìn bà.

"Đương nhiên." Bà nội Nguyễn không hiểu vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của cô và bộ dáng phảng phất như sợ hãi gì đó, rất trịnh trọng trả lời: "Bà nội yêu Tiểu Kiều Kiều nhất , những ông anh của cháu, một người cũng không thể so với cháu!"

Thật ra Bà nội Nguyễn cũng không rõ vì sao lại thích cháu gái này như vậy.

Trước kia bà cảm thấy là bởi vì mấy đời Nguyễn gia không có cháu gái, vật dĩ quý hiếm, nhưng hiện tại nhìn đứa nhỏ toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, bà cảm thấy bà yêu cô, chỉ là bởi vì cô là cô!

Nghe được đáp án mình muốn, Nguyễn Kiều Kiều chôn vào lòng bà, thỏa mãn cọ cọ, bàn tay nhỏ bé cố gắng duỗi dài ôm lấy cổ bà, trong lòng âm thầm thề, cô nhất định phải bảo vệ bà nội trường mệnh trăm tuổi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp