Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 67: Xem Mệnh Lần Nữa (2)


1 tháng

trướctiếp

"Ý tứ anh Tiền là..." Bà nội Nguyễn có hơi hoảng hốt nhìn phù bình an trong tay ông.

Tiền mù nhét phù bình an nhét vào trong tay bà nặng nề thở dài một hơi, nói: "Sau khi trở về, dùng dây thừng màu đỏ khâu thứ này ở trong túi vải, mỗi thời mỗi khắc để cho đứa nhỏ mang theo, ngàn vạn lần đừng rời người... Và... Hãy nhớ rõ, đừng để cô bé gần sông, ngoài biển, hoặc thậm chí là ao."

Trên đường trở về, Nguyễn Kiều Kiều được Bà nội Nguyễn dắt, Bà nội Nguyễn cau chặt mày, vẻ mặt ngưng trọng.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn bà suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định cùng bà thẳng thắn nói chuyện thử.

"Bà nội."

Bà nội Nguyễn dường như đang suy nghĩ gì đó, không trả lời.

Nguyễn Kiều Kiều lắc lắc tay bà, lúc này bà mới bừng tỉnh nhìn về phía cô: "Kiều Kiều sao thế?"

"Bà nội, bà vừa nói những con vật kia là Kiều Kiều mang đến, thật sao?" Nguyễn Kiều Kiều hỏi.

Vừa nghe lời này, Bà nội Nguyễn lập tức cúi đầu ôm cô lên, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn cô, nói: "Kiều Kiều, chuyện này không nên nói với bất kì kẻ nào, biết không? Ngay cả vài anh trai của cháu cũng không thể."

"Bà nội thật sự cảm thấy đó là Kiều Kiều mang đến? Bà không sợ sao? Cháu nghe anh trai kể chuyện xưa, người như vậy đều là yêu quái..."

"Nói bậy, Kiều Kiều sao lại là yêu quái." Bà nội Nguyễn lập tức ngắt lời cô: "Đừng nghe mấy anh trai cháu suốt ngày tùy tiện, những chuyện xưa kia đều là giả, Kiều Kiều nhà chúng ta là một búp bê phúc khí, mới không phải là yêu quái."

"Chỉ là Kiều Kiều nhớ kỹ cho bà nội, chuyện này ai cũng không được nói, biết không?"

"Ba cũng không được sao?"

"Cũng không được!" Bà nội Nguyễn nói.

"Được." Nguyễn Kiều Kiều gật đầu, bàn tay nhỏ bé vòng quanh cổ bà, khuôn mặt non nớt cọ vào mặt bà, làm nũng nói: "Bà nội, buổi tối Kiều Kiều muốn ăn măng bà làm."

"Được thôi, về nhà làm cho Kiều Kiều chúng ta." Bà nội Nguyễn bị cô cọ đến mềm lòng, đừng nói là ăn gì đó, cho dù là để bà móc trái tim ra bà cũng sẽ không chần chờ.

Bà nội Nguyễn về đến nhà thì bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, mấy ngày nay công nhân trong nhà đều ở Nhà Nguyễn ăn cơm, lượng nấu của bà tăng cao so với bình thường, Nguyễn Kiều Kiều lại vừa mới bệnh khỏe, bà còn phải điều dưỡng cho cô, cho nên phải bắt đầu nấu cơm từ rất sớm.

Bà bảo Nguyễn Kiều Kiều tự mình chơi ở trong sân, đừng đi ra ngoài, mình thì ở sau bếp bận rộn.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều nằm viện một ngày Liễu Chiêu Đệ bị Nguyễn Kiến Đảng cưỡng chế nhét về, bởi vì cô ta không muốn thỏa hiệp, hiện tại thủ tục ly hôn cũng chưa hoàn tất.

Khi Hứa Tư cầm theo hai con thỏ xám trắng từ ngoài cửa đi vào, Nguyễn Kiều Kiều đang ngồi trên băng ghế nhỏ, giúp Bà nội Nguyễn nhặt thức ăn.

"A?" Cô nghi hoặc nhìn cậu xách thỏ đến gần: "Anh Tư, bắt thỏ ở đâu?" Hơn nữa là còn sống, không giống với cô, mỗi lần cô có thì con vật đều sẽ bị đụng chết.

"Bắt ở sau núi." Hứa Tư nói, xách thỏ đứng trước mặt cô: "Em muốn chơi không? Vẫn còn sống."

Nguyễn Kiều Kiều nhìn con thỏ trong tay cậu, giật giật khóe miệng lắc đầu, cô muốn chơi cũng sẽ chơi thỏ con, ai muốn chơi loại thỏ thịt mười cân này, không cẩn thận sẽ bị cào chết.

Hứa Tư thấy cô không cần chơi, nên xách thỏ đi tới sau bếp.

Bà nội Nguyễn ngồi xổm trước bếp đốt lửa, nhìn thấy cậu xách thỏ đi vào kinh ngạc một hồi, nhưng trải qua chuyện Nguyễn Kiều Kiều vừa ra, bà đối với chuyện này rất thoải mái mà nhận, cho rằng cậu xách tới là muốn mình giúp làm, có hơi áy náy nói: "Tiểu Tư à, bà nội bây giờ không thoát thân ra được, trễ một lát làm cho cháu được không?"

Hứa Tư lắc đầu: "Bán."

"Cái gì?" Bà nội Nguyễn không nghe rõ.

"Bán đi, đổi tiền." Hứa Tư lại nói một lần nữa.

Bà nội Nguyễn lại nhét thêm một nắm củi, vỗ tro trên tay đi tới, lại xác định một lần nữa: "Cháu nói cháu muốn bán hai con thỏ này?"

Hứa Tư trịnh trọng gật gật đầu.

Bán, đổi tiền, mua đường!

Bà nội Nguyễn không biết những hoạt động tâm lý này của Hứa Tư, chỉ cho rằng đứa nhỏ này sớm trưởng thành, đã học được tính toán cho mình, còn biết phải kiếm tiền, bà vỗ vỗ tay, nhận thỏ trong tay cậu xách lên, tầm mười cân, hai con quả thật có thể đổi chút tiền.

Sau khi đặt con thỏ trong lồng gà phía sau nhà bếp, bà nói với cậu nhóc,"Được, ngày mai chú cháu đi đến thị trấn, bà bảo chú cháu giúp cháu bán." Dừng một lát, lại có hơi chần chờ: "Tiền cháu mình có thể bảo vệ được không?"

Dù sao người phụ nữ Lưu Mai cũng không phải là đèn cạn dầu.

"Vừa cháu đưa thỏ tới, cô ta không thấy chứ?" Bà nội Nguyễn hỏi xong lại cảm thấy mình hỏi nhảm nhí, nếu nhìn thấy, hiện tại sao có thể an bình như vậy, chỉ sợ đã nháo lớn.

Hứa Tư lắc đầu.

Mím môi suy nghĩ một chút, có hơi do dự nhìn Bà nội Nguyễn.

Bà nội Nguyễn nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cậu, cười nói: "Cháu còn có chuyện gì không thể nói với bà nội sao?"

Hứa Tư nghe vậy, lúc này mới có hơi ngượng ngùng đỏ lỗ tai, có hơi ngập ngừng nói: "Không cần tiền, cần kẹo." Vì nếu cậu có kẹo thì cô sẽ không nhận kẹo từ con đực, cứ để cậu mua cho cô đi.

"Ha ha ha ha..." Bà nội Nguyễn cười ha ha, cho rằng cậu tham lam, cười nói: "Muốn ăn kẹo tìm bà nội chứ, Kiều Kiều còn có rất nhiều kẹo chưa ăn xong, bà nội lấy cho cháu, đều là kẹo sữa, ăn rất ngon, tiền thì vẫn nên cất đi, sau này có thể..."

Bà vừa nói vừa đi vào trong phòng, đi được một nửa cảm giác vạt áo phía sau bị người ta túm lấy, quay đầu lại nhìn qua, chỉ thấy Hứa Tư nhìn bà, rất nghiêm túc nói: "Mua kẹo, Kiều Kiều ăn."

Ý cậu là sao?

Bà nội Nguyễn nhìn cậu, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ kia, nhất thời kinh hãi.

Kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: "Tiểu Tư là muốn dùng con thỏ này đổi tiền, sau đó mua kẹo cho Kiều Kiều ăn à?"

Hứa Tư nghiêm túc gật đầu!

Cậu muốn cho cô biết, cậu sẽ không kém so với các con đực khác, cậu cũng có thể có kẹo cho cô ăn, chỉ cần cô muốn, cậu đều sẽ cố gắng nghĩ biện pháp lấy được.

Lần này Bà nội Nguyễn thật sự cảm động.

"Cháu đứa trẻ này thực sự là ..." Bà không biết phải nói gì.

Lúc Nguyễn Kiều Kiều ôm thức ăn đã nhặt đi vào, vừa vặn nghe thấy hai câu nói phía sau hai người, cũng sững sờ ở đó.

Nhân vật phản diện nhỏ này... sao đối tốt với cô như thế?

Cô không khỏi nghĩ đến lần trước nhận kẹo cao su, vẻ mặt cậu không được tự nhiên, lúc ấy cô không biết rốt cuộc cậu lại làm sao, chỉ cảm thấy tính tình cậu quái dị không được tự nhiên, không hổ là nhân vật phản diện nhỏ, hiện tại nghĩ lại, lúc ấy cậu chắc là mất hứng cô nhận kẹo của người khác ăn?

"..." Không biết vì sao, Nguyễn Kiều Kiều có loại cảm giác nói không nên lời.

Cô đặt giỏ vào bếp, sau đó kéo nhân vật phản diện nhỏ lên rồi nói với Bà nội Nguyễn: "Bà nội, chúng cháu ra ngoài chơi."

"Được, đi đi đi, đừng đi xa nhé." Bà nội Nguyễn dặn dò.

Nguyễn Kiều Kiều lôi kéo cậu từ phòng bếp đi ra, đến trong sân mới buông ra, nhưng chân trước của cô vừa buông tay ra, chân sau cậu lại đưa tay nắm lấy, Nguyễn Kiều Kiều vừa nhặt thức ăn, lòng bàn tay có hơi dính dính, không muốn dắt tay, nhưng lại không bỏ được cậu, chỉ có thể giải thích: "Tay em bẩn, phải rửa sạch."

Nhân vật phản diện nhỏ cúi đầu, mở lòng bàn tay cô ra, nhìn thấy một ít chất nhầy màu xanh, dắt cô đi đến bên giếng, sau khi lấy nước nghiêm túc rửa cho cô.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp