Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 64: Đánh Nguyễn Dực


1 tháng

trướctiếp

Về người nhà của nữ phụ độc ác Nguyễn Kiều Kiều, cơ bản chỉ viết cho có, cho nên cô không nhớ rõ Liễu Chiêu Đệ và Nguyễn nhị thúc có phải là thật sự ly hôn hay không, nhưng cô nhớ rõ, chân của chú hai Nguyễn cũng không bị què.

Cô nghĩ, có phải vì cô đến, vì vậy cốt truyện đã thay đổi? Mang tới hiệu ứng cánh bướm?

Còn cả người anh nhỏ này này, hành động hôm nay của Liễu Chiêu Đệ có thể mang đến cho cậu bóng ma tâm lý hay không?

Lúc Liễu Chiêu Đệ nắm lấy cậu mà đánh, vẻ mặt dữ tợn không giống như một người làm mẹ, ngược lại giống như là nhìn kẻ thù của mình vậy, cô nhìn từ xa cũng cảm thấy dọa người và khó chịu, huống chi là đương sự Nguyễn Dực thì sao?

Cô nghĩ, có phải sự xuất hiện của cô đã mang lại một loạt các hiệu ứng cánh bướm?

Chính sự xuất hiện của cô đã dẫn đến khuyết tật của chú hai Nguyễn hiện tại.

Là cô đến, làm cho Liễu Chiêu Đệ tham lam như thế, bởi vì cô ta tham lam, cô ta mới có thể buộc chú hai Nguyễn đi tiền sơn săn thú... Chú hai Nguyễn không đi săn, chân anh ấy sẽ không bị què, cũng sẽ không ly hôn với Liễu Chiêu Đệ, hiện tại càng không liên lụy Nguyễn Dực gặp nạn.

Nguyễn Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy như vậy.

Mắt chua xót, nước mắt đã rơi xuống, cũng không ngừng lại được.

"Xin lỗi..." Cô khổ sở nhìn Nguyễn Dực, nước mắt rơi xuống, có cảm giác rất xin lỗi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh trai, đều là lỗi của em, thực xin lỗi..." Nguyễn Kiều Kiều càng khóc càng to, dần dần có hơi không nhịn được, tâm tình bắt đầu có hơi suy sụp.

"Ngoan ngoãn của bà, cháu khóc cái gì, nhanh đừng khóc." Bà nội Nguyễn vừa tìm được thuốc bên kia thì quay đầu lại, nhìn thấy đứa nhỏ trong tim mình khóc không ra hơi, đau lòng gần chết, vội vàng đem ôm cô vào trong ngực.

"Có phải là sợ hay không, ngoan, đừng sợ, bà nội ở đây, bà nội ở đây." Bà cho rằng bộ dáng mình và Liễu Chiêu Đệ đánh nhau vừa rồi làm cho cô sợ hãi, trong lòng rất hối hận.

Tiểu Kiều Kiều của bà giống như một con búp bê sứ nhỏ, sao bà không nhịn lại chứ? Không nên nổi giận trước mặt cô bé.

"Bà nội, đều là lỗi của Kiều Kiều, thực xin lỗi..." Nguyễn Kiều Kiều khóc đến không thở nổi.

Lúc mới tới thế giới này, cô không có cảm giác gì, nhìn bọn họ đối với cô không tệ, thừa nhận thân thể nguyên chủ, ý nghĩ duy nhất của cô cũng chỉ là bảo vệ bọn họ, hơn nữa cho dù cô có loại ý nghĩ này, cũng không làm được chuyện thực chất gì, nhiều lắm là không cho nữ chính tiếp xúc với phản diện nhỏ, cảm thấy như vậy coi như là đã cố gắng.

Nhưng bây giờ đã trôi qua hơn một tháng, cô ở trong nhà này cảm nhận được tình yêu thương và quý mến tận tim của người Nguyễn gia đối với cô, lần đầu tiên cô sinh ra lòng áy náy.

Cô chiếm cứ thân thể nguyên chủ, hưởng thụ tình yêu thuộc về nguyên chủ, thế mà còn hại nhà Nguyễn gia không yên...

"Chuyện này có liên quan gì tới cháu chứ!" Bà nội Nguyễn đau lòng lau nước mắt cho cô.

Nguyễn Kiều Kiều cắn môi khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, tự mình chán ghét mình.

"Không khóc, anh trai không đau." Nguyễn Dực nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng an ủi.

Nguyễn Kiều Kiều vẫn khóc rất nhiều, có hơi không dừng lại được, bị Bà nội Nguyễn ôm vào trong ngực vỗ lưng, vài phút sau mới chậm rãi bình phục lại, Nguyễn Dực ở bên cạnh chỉ có thể tự mình bôi chút thuốc lên mặt mình, đợi đến khi cậu bôi thuốc xong, Nguyễn Kiều Kiều cũng bình tĩnh lại theo, chỉ là vừa mới khóc quá lợi hại, người có hơi mệt nhọc.

Bà nội Nguyễn đau lòng, trước khi nấu cơm trưa đều ôm cô vào trong ngực luyến tiếc buông tay, cho đến khi thật sự không thể trì hoãn, mới buông cô xuống, đi chuẩn bị cơm trưa.

Cũng may còn có hai cô con dâu khác ở đây, giúp nhau nấu cơm trưa.

Liễu Chiêu Đệ cũng không biết là trốn ở trong phòng, hay là đã trở về nhà mẹ đẻ, ăn cơm trưa cũng không đi ra.

Hôm nay làm móng, là ngày đầu tiên khởi công xây nhà, ngoại trừ mời công nhân, Nhà họ Nguyễn còn mời không ít người tới ăn cơm, lớn nhỏ vây quanh hai bàn lớn.

Khẩu vị Nguyễn Kiều Kiều không tốt, cái gì cũng ăn không nổi, Bà nội Nguyễn dỗ dành nửa ngày, cô cũng chỉ ăn thêm hai ba miếng.

Bà nội Nguyễn không còn cách nào khác, chỉ có thể đi rửa một chén sữa mạch nha cho cô uống, coi như là ăn cơm.

Chỉ là, ai cũng không nghĩ tới chỉ vì lần ban ngày này, đêm đó Nguyễn Kiều Kiều đã sốt cao.

Nguyễn Kiều Kiều lâm vào cơn ác mộng.

Trong giấc mơ này, Bà nội Nguyễn chết rất sớm, khi nguyên chủ sáu tuổi đã chết, lý do... Là bởi vì Nguyễn Kiều Kiều nói muốn ăn dâu tằm trên sườn dốc phía sau núi, lúc ấy mấy anh trai của cô đều không có ở đây, Nguyễn Kiều Kiều lại muốn ăn rất gấp gáp, Bà nội Nguyễn chỉ có thể tự mình bò lên hái, lúc xuống không nắm chắc thân cây, ngã xuống sườn núi rồi bị trúng gió, không chịu qua đêm đó đã đi.

Đáng sợ chính là, cho đến khi Bà nội Nguyễn chết cũng đều gọi tên Nguyễn Kiều Kiều, mà Nguyễn Kiều Kiều ghét bỏ bộ dáng đột quỵ của bà dọa người, né tránh xa xa, không chịu đi lên, cuối cùng Bà nội Nguyễn nghiêng miệng, duỗi tay, ánh mắt cũng không nhắm lại...

Nguyên chủ Nguyễn Kiều Kiều lại không hề áy náy, còn liên tục thúc giục người Nguyễn gia nấu đồ ăn cho cô ta, cô ta đói bụng.

Mèo béo nhìn một màn này, thương tâm khóc lớn, muốn đi lên nắm tay Bà nội Nguyễn, nói cho bà biết, cô ở chỗ này, nhưng mặc kệ cô gọi như thế nào, chạy như thế nào, đều không tới được... Trong mộng ngoài mộng, cô đều khóc lớn, cả người co giật trong lòng Bà nội Nguyễn.

"Bà nội, bà nội, nội..." Cô duỗi tay lung tung giữa không trung, thanh âm cũng khàn khàn.

Trái tim Bà nội Nguyễn bị cô gọi tới tan nát.

Lòng nóng như lửa đốt ôm cô, vừa thúc giục Nguyễn Kiến Quốc nhanh chóng đạp xe.

Bà nội Nguyễn dù thế nào cũng không nghĩ tới, Nguyễn Kiều Kiều sẽ bởi vì chuyện ban ngày mà co giật thành ra như vậy, hiện tại bà hối hận tới ruột cũng xanh, nếu như Tiểu Kiều Kiều của bà có chuyện gì, bà nhất định sẽ không để cho Liễu Chiêu Đệ sống tốt!

Đêm đầu xuân rất lạnh, nhưng Nguyễn Kiến Quốc đạp xe cả người đầy mồ hôi lạnh, đến bệnh viện, nhảy xuống xe, ôm Nguyễn Kiều Kiều trong ngực Bà nội Nguyễn chạy về phía cửa bệnh viện.

Các bác sĩ đang làm nhiệm vụ rất sợ hãi.

Cũng là trùng hợp, bác sĩ trực đêm này vừa vặn chính là bác sĩ chủ trị Nguyễn Kiều Kiều lúc trước.

Vừa nhìn Nguyễn Kiều Kiều đang co giật trong lòng Nguyễn Kiến Quốc, biểu tình lập tức ngưng trọng, chỉ dẫn anh đưa cô đến phòng cấp cứu.

Đợi đến khi tình trạng của Nguyễn Kiều Kiều ổn định lại, trời đã sáng.

Nguyễn Kiến Quốc trò chuyện cùng bác sĩ ở phòng làm việc một hồi mới đi ra, đã nhìn thấy Bà nội Nguyễn ngồi ở bên giường bệnh, không ngừng tát mình, anh vội vàng đi lên ngăn cản: "Mẹ, mẹ làm cái gì!"

"Tất cả đều do mẹ! Nếu không phải ban ngày mẹ đánh Liễu Chiêu Đệ, cũng sẽ không làm cho Ngoan Bảo kinh hãi."

Ở nông thôn, dựa theo cách nói của thế hệ trước, Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên bị sốt cao, thuộc loại kinh hoảng quá độ, co giật.

"Không trách mẹ, bác sĩ nói, là thân thể Kiều Kiều yếu, đã hình thành thói sốt cao, mấy ngày nay thời tiết biến hóa lại lớn, sớm muộn lại chênh lệch nhiệt độ lớn, Kiều Kiều mới có thể bị sốt." Nguyễn Kiến Quốc giải thích.

"Thật sao?" Bà nội Nguyễn không tin.

Nguyễn Kiến Quốc nghiêm túc gật đầu.

Bà nội Nguyễn hơi dễ chịu hơn, nhưng quay đầu nhìn bộ dáng sắc mặt ửng hồng của Nguyễn Kiều Kiều, lại vẫn tự trách, cảm thấy rốt cuộc bà không chăm sóc Nguyễn Kiều Kiều tốt, mới có thể để cho cô bị sốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp