Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 63: Dằn Mặt (3)


1 tháng

trướctiếp

Bà nội Nguyễn giật môi, cũng không giả bộ suy yếu.

Đẩy mọi người ra, dặn dò Nguyễn Kiến Quốc một tiếng, để anh an tâm ở chỗ này nhìn, chính mình đi theo trở về Nguyễn gia.

Những người khác thấy náo nhiệt đã hết, cũng tản ra theo, nhưng cũng có mấy người đặc biệt xem náo nhiệt như vậy, lặng lẽ đi theo.

Khi Nguyễn Kiều Kiều đi theo Bà nội Nguyễn trở về Nhà họ Nguyễn, Liễu Chiêu Đệ đang cùng Nguyễn Kiến Đảng náo loạn, không phải nói là Liễu Chiêu Đệ đơn phương náo loạn, Liễu Chiêu Đệ ôm nạng của Nguyễn Kiến Đảng, người thì quỳ trên mặt đất, khóc đến rơi lệ.

"Ba nó, tôi thật sự không phải cố ý, tôi không biết mẹ tôi sẽ náo loạn vào ngày hôm nay, bọn họ cũng không có ác ý. Chuyện này thật sự không liên quan gì đến tôi, anh sao có thể trách tôi. .."

"..." Nguyễn Kiến Đảng.

Con ngươi buông xuống không hề có nhiệt độ.

Nguyễn Tuấn, Nguyễn Dực, Nguyễn Vĩ đều đứng về phía sau.

Nguyễn Kiến Đảng không quản Liễu Chiêu Đệ ôm chân anh ấy khóc lớn, mà nhìn ba đứa con trai nói: "Cha muốn ly hôn với mẹ các con, hai con có gì nói không?"

"Tiểu Vĩ, Tiểu Tuấn, Tiểu Dực, nhanh, nhanh, con nói cho ba các con, các con không đồng ý, không có mẹ, mẹ kế sẽ ngược đãi các con!" Liễu Chiêu Đệ nghe vậy, giống như là tìm được hy vọng, lập tức nói về phía ba người.

Nguyễn Vĩ nhỏ tuổi nhất, thấy Liễu Chiêu Đệ gọi như vậy, do dự muốn đi qua, nhưng lập tức bị Nguyễn Tuấn ở một bên kéo lại.

Nguyễn Tuấn và Nguyễn Kiến Đảng lớn lên có năm phần tương tự, bộ dạng tuấn lãng, nhưng có thể là do đọc sách nhiều, so với Nguyễn Kiến Đảng nhiều hơn vài phần nhã nhặn và tuấn nhã, ánh mắt cậu trầm tĩnh nhìn Liễu Chiêu Đệ, châm chọc nói: "Mẹ, chúng con cũng không cảm thấy hiện tại so với có mẹ kế thì sống tốt hơn."

Ở trong có bốn phòng, nhà cậu là nghèo nhất, cậu từ nhỏ đã biết, nhưng cậu không nghĩ tới, nhà cậu nghèo lại là so mẹ cậu đính lấy nhà mẹ đẻ.

Cậu cũng không phản cảm cô ta hiếu thuận với ông ngoại, nhưng cậu chán ghét cô ta không có điểm mấu chốt, thậm chí hy sinh lợi ích của người nhà mình để bổ sung Liễu gia giống như Quỷ hút máu kia, hơn nữa có cả cậu của cậu kia.

Người hơn hai mươi tuổi, mỗi ngày ở nhà lăn lộn, không có làm việc, còn mỗi ngày mơ làm giàu, cảm thấy mình có thể nổi bật, cũng không biết lấy đâu ra tự tin?

Còn nữa, cậu vừa nghĩ đến Nguyễn Kiến Đảng gãy chân chờ tiền ở bệnh viện, mà nhà bà ngoại, ăn thịt, đạp xe ở bên ngoài, cậu đối với người mẹ này không còn ảo tưởng cùng kỳ vọng gì.

Hơn nữa hôm nay là ngày gì?

Cô ta có thể xúi giục Liễu gia đến náo loạn trong những ngày như vậy, vậy chứng tỏ trong đáy lòng cô ta căn bản không có người Nguyễn gia, không có nhà này! Ở trong lòng cô ta, Liễu gia mới là nhà của cô ta! Họ không phải là rắm nữa kia!

Mẹ như vậy, họ còn cần làm gì?

Gặp được một mẹ kế tốt, chỉ sợ còn tốt hơn so với thế này?

"Đúng thế, mẹ kế so với bà còn tốt hơn!" Nguyễn Dực đang tuổi phản nghịch, vốn chán ghét Liễu gia, hôm nay náo loạn như vậy, cậu càng chán ghét, nói ra càng giống như dao cắm vào trong lòng Liễu Chiêu Đệ.

Cô ta nhìn chằm chằm vào ba đứa con trai của mình một cách không thể tin được.

Khó có thể tin được, đây là đứa nhỏ cô ta nuôi lớn à!

Nguyễn Kiến Đảng mang vẻ mặt phức tạp, anh ấy muốn ly hôn với Liễu Chiêu Đệ, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc chặt đứt liên lạc giữa cô ta và bọn nhỏ, chỉ là anh ấy không nghĩ tới, ý kiến của ba đứa con trai đối với Liễu Chiêu Đệ lại lớn như vậy.

Chuyện này đột ngột xảy ra? Hay vẫn luôn như thế, chỉ là người làm cha như anh ấy không chú ý tới?

Nguyễn Kiến Đảng có hơi áy náy, trước kia anh ấy chỉ biết ở bên ngoài kiếm tiền, anh ấy cảm thấy anh ấy là đàn ông, nên ở bên ngoài cố gắng, trong nhà này do Liễu Chiêu Đệ lo liệu, cũng chưa từng chú ý tới chuyện ăn mặc và ăn uống của bọn họ.

Bây giờ nhớ lại, trái tim anh ấy cũng đau đớn.

Một năm, tiền anh ấy kiếm được thế mà toàn bộ đều đem cho Liễu gia tiêu xài, mà các con trai của anh ấy muốn ăn thịt, còn phải đến chỗ phòng lớn, Lý thị còn có quần áo mới mặc, nhưng các con trai của anh ấy còn mặc quần áo vá.

Hốc mắt Nguyễn Kiến Đảng đỏ lên, lau nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ càng lạnh hơn, kéo tay côn ta ra, lãnh khốc nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục."

"Cha nó!" Liễu Chiêu Đệ tuyệt vọng kêu to, nhưng Nguyễn Kiến Đảng không cho cô ta một ánh mắt, chống nạng đi vào phòng.

Liễu Chiêu Đệ nhìn bóng lưng tuyệt tình của anh ấy, tức giận vừa khóc vừa nháo, ánh mắt đỏ bừng nhìn thấy Nguyễn Dực đứng ở một bên, đổ tất cả trách nhiệm việc ly hôn của mình lên người cậu, nắm lấy bả vai cậu kéo tới, trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã vung tay tát cậu một cái.

Cô ta tức giận, dùng đủ khí lực, mặt Nguyễn Dực cũng bị đánh qua một bên, thậm chí khóe miệng còn có tơ máu chảy ra.

Không cũng ai nghĩ tới cô ta lại đột nhiên phát điên như vậy, Bà nội Nguyễn đứng ở cửa đang thờ ơ lạnh nhạt nhất thời điên lên, chạy tới đánh Liễu Chiêu Đệ: "Đồ khốn này, tim cho chó ăn, cô điên rồi có phải hay không! Cô dám đánh cháu trai tôi, tôi muốn mạng cô!"

Liễu Chiêu Đệ dám tức giận với đám người Nguyễn Dực, nhưng cũng không dám làm gì với Bà nội Nguyễn, đầu tiên là bị Bà nội Nguyễn tát một cái, lập tức phản ứng lại, trốn tránh khắp nơi, nhưng vẫn bị Bà nội Nguyễn đuổi theo đánh, trên mặt còn có thêm nhiều vết trầy xước, trên cổ cũng nhiều hơn mấy vết, tóc tai tán loạn, giống như một tên điên ở trong sân vừa kêu vừa nhảy, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ.

Nguyễn Dực che mặt mình, trong mí mắt rũ xuống chứa đầy nước mắt, chỉ là quật cường không rơi xuống.

Sắc mặt Nguyễn Tuấn trầm xuống có thể nhỏ ra nước, Nguyễn Vĩ chưa từng thấy trận chiến như vậy, sợ tới mức oa oa khóc lớn.

Nguyễn Kiến Đảng nghe được động tĩnh khập khiễng đi ra, đã nhìn thấy một màn này, tức giận đến tay bên người bóp thành nắm đấm, gân xanh trên trán xuất hiện, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được, ném nạng ra, tính chuẩn rất tốt, vừa lúc nện vào đùi Liễu Chiêu Đệ bên kia.

Liễu Chiêu Đệ đau đớn kêu lên một tiếng, tóc bị Bà nội Nguyễn kéo, mặt bị Bà nội Nguyễn hất văng, cả người chật vật không chịu nổi.

Bà nội Nguyễn thấy con trai ra tay, thì buông tay ra, nhưng vẫn hung hăng nhổ nước bọt với Liễu Chiêu Đệ: "Lần sau cô lại dám động một ngón tay của bọn họ, tôi chặt cô! Biết không!"

Nói xong đi đến bên cạnh Nguyễn Dực, kéo cánh tay cậu, gầm nhẹ: "Cháu cũng đần, thật sự là một tên ngu xuẩn! Không biết né tránh!" Trong miệng mắng như thế, nhưng trong mắt lại đều là đau lòng, dẫn theo cậu trở về phòng mình.

Nguyễn Kiều Kiều đuổi theo.

Phòng của Bà nội Nguyễn đã được sửa chữa xong, Nguyễn Dực đứng ở cửa, tay dựa lưng vào cánh cửa, cúi đầu, cũng không hé răng, làm cho người ta không nhìn thấy biểu tình của cậu, Bà nội Nguyễn hùng hùng hổ hổ đi dạo khắp phòng, tìm thuốc.

Nguyễn Kiều Kiều đi đến bên cạnh Nguyễn Dực, cẩn thận đưa tay nắm lấy tay cậu.

Tay Nguyễn Dực run lên, muốn rút ra, nhìn thấy người nắm tay cậu là Nguyễn Kiều Kiều, nên không động nữa, chỉ là vẫn cúi đầu, làm cho người ta nhìn không thấy biểu tình của cậu.

Tính tình Nguyễn Dực vẫn luôn rất hoạt bát, nhìn thấy cậu biến thành như vậy, trong lòng Nguyễn Kiều Kiều rất khó chịu.

Lần đầu tiên, cô nghi ngờ, cũng đặt câu hỏi về sự tồn tại của mình.

Trong quyển sách này, cô nhận được rất ít tình tiết về người khác, đại bộ phận đều nói về nam chính nữ chính, cùng với những nam phụ yêu nữ chính.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp