Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 62: Dằn Mặt (2)


1 tháng

trướctiếp

"Vậy... Thịt đó... Là dự định làm rượu cho Lai Phúc." Lý thị không chịu nổi ánh mắt như vậy, muốn biện giải, nhưng lời này vừa nói ra, lập tức bị người mắng.

"Còn trai bà làm tiệc rượu, làm gì phải dùng thịt của Nguyễn gia?"

"Đúng thế, có muốn Nguyễn gia cho thêm bà một ít gạo đi không? Thuận tiện trả tiền lễ vật giúp bà luôn à?"

"Ấy, cậu làm sao biết Liễu Chiên Đệ này không đưa tiền lễ vật luôn??" Ngay lập tức ai đó phản đối người đàn ông nói lời trước.

"Tôi không có, tôi không có, đối phương không cần tiền lễ vật, chỉ cần có một chiếc xe đạp..." Liễu Chiêu Đệ theo bản năng phản bác, nhưng vừa nói ra, đã phát hiện mình lại rơi vào miệng người khác.

"Ồ, vợ Kiến Đảng tâm thật lớn, nhà cô có hoàn cảnh gì, em trai cô kết hôn còn muốn con gái là cô lấy tiền nhà chồng mua xe đạp cho à?"

"Đúng vậy, Kiến Đảng cưới cô, coi như là xui xẻo."

"Còn không phải à, trước kia nhìn cũng là một người tốt, không nghĩ tới lại là một loại người như vậy, thật sự là..."

Đầu năm nay không thiếu nhất chính là người bỏ đá xuống giếng, huống chi Liễu Chiêu Đệ ở trong mắt bọn họ, hành động kia thật sự quá đáng thán phục.

Rất nhanh đã có rất nhiều quở trách cũng không đáng một đồng xuất hiện.

Đợi đến khi mọi người nói không tệ lắm, Bà nội Nguyễn lại nhìn về phía Lý thị đã có sức chiến đấu bằng không bên kia, hỏi bà ta.

"Lý thị, trên người bà đang mặc bộ quần áo này, nếu như tôi nhớ không lầm, cũng là do Liễu Chiêu Đệ tháng trước mới làm cho bà đúng không? Cô ta đối với nhà các người thật đúng là hiếu thuận, em trai tìm đối tượng, cô ta bỏ tiền ra mua xe, cha mẹ muốn ăn thịt bổ thân thể, cô ta bỏ tiền ra mua thịt, con trai mình cũng không cho ăn, bốn mươi cân thịt nói đưa về, đã đưa toàn bộ về, các người muốn mặc quần áo mới, cô ta càng không nói hai lời đã đi cùng tiêu xã mua vải, con trai mình còn mặc quần áo mụn vá... Tôi thực sự chưa bao giờ thấy một người hiếu thảo như vậy!"

Quần áo trên người Lý thị, Bà nội Nguyễn cũng tới hôm nay mới biết được.

Hiện tại mua vải phải mua bằng phiếu, thống nhất mua ở cung tiêu xã nơi Đỗ Thanh làm việc, Liễu Chiêu Đệ cũng là một người thông minh, đại khái là sợ bị người Nguyễn gia phát hiện, chuyên môn chọn ngày Đỗ Thanh không đi làm đi mua, nhưng cô ta không nghĩ tới, Đỗ Thanh nắm rõ với vải trong cung tiêu xã.

Hôm nay Đỗ Thanh vừa nhìn thấy quần áo Lý thị mặc, đã biết vải này là do bọn họ mua ở cung tiêu xã, dù sao trên trấn cũng chỉ có một cung tiêu xã mà thôi.

"Hiện tại tốt rồi, toàn bộ tiền trong nhà đều đem cho nhà mẹ đẻ, không còn đồ thì nhớ thương tiền của lão thái bà tôi? Chê tôi mang nợ cho các người còn chưa đủ? Còn phải cõng một nhà các người?"

"Cô dẫn theo mẹ cô đến nháo, muốn ép lão thái bà tôi đây là phải làm sao?"

"Nhưng tôi đã nói với cô rồi! Chuyện này cô đừng mơ nghĩ tới!"

"Đừng nói tôi không có tiền cho Kiến Quốc xây nhà lầu, dù là cho, vậy thì sao, chỉ được Liễu Chiêu Đệ cô cầm tiền Nguyễn gia đi cho nhà mẹ đẻ, còn không cho phép tôi cho con tôi à?"

"Bà con à, các người nói xem, có chuyện như vậy không?"

Bà nội Nguyễn xúi giục quần chúng vây xem hỏi.

"Không có."

"Thật đúng là vậy."

"Thì ra là như vậy, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy Liễu Lai Phúc cưỡi xe đi dạo trong thôn, thì ra là chị cậu ta bỏ tiền? Chậc chậc..."

Tiếng nghị luận liên tiếp vang lên.

Vốn Bà nội Nguyễn chính là người trong thôn, mà Lý thị là người ngoại thôn, cũng không có đạo lý giúp đỡ ngoại thôn, huống chi chuyện này thật đúng không phải lỗi của Nguyễn gia, mặc kệ nhà ai có con dâu đưa đồ về nhà mẹ đẻ như vậy, cũng sẽ không vui gì cho cam.

"Chị Nguyễn à, vẫn là chị có tính tình tốt." Lúc này có người vẻ mặt kính nể nhìn Bà nội Nguyễn, nói: "Nếu như đặt ở nhà tôi, tôi đánh chết một đưa mang đồ ăn ra ngoài!"

Thế đạo này vốn có nhiều quản thúc với phận làm con dâu, huống chi nơi này con dâu còn như vậy, tiền một năm, nói cầm về đã lấy về, qua vài năm nữa, có phải ngay cả đồ cũ trong nhà cũng sẽ bị móc sạch hay không?

À, trống rỗng rồi.

Bây giờ tất cả đều nghèo, có một vài trăm đồng cũng rất khó khăn.

Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Liễu Chiêu Đệ đều thay đổi, mang theo phỉ nhổ và khinh bỉ, loại con dâu này ở nhà ai đều là xui xẻo!

Còn có nhà mẹ đẻ như vậy...

Mọi người gần như đều theo bản năng lui về phía sau vài bước, sợ cách gần sẽ dính vào thứ bẩn gì đó.

Lý thị trợn tròn mắt.

Thế nào cũng nghĩ đến cục diện mình vất vả lắm mới tạo ra được, bị Bà nội Nguyễn nói hai câu đã đánh trở về.

Bên kia Liễu Lai Phúc vốn còn đang cầm xe đạp của mình, hưởng thụ mọi người theo đuổi, vừa thấy tình hình biến thành như vậy, mấy đứa con trai khôi ngô của Nguyễn gia bên kia cũng đều đi tới, lập tức cưỡi xe của mình nhanh nhẹn chạy đi, giữa đường còn ngã một cái, chọc cho mọi người cười nhạo, anh ta cũng không quan tâm, đứng lên đẩy xe tiếp tục chạy, cứ như vậy bỏ mẹ già của mình lại phía sau mặc kệ.

Ngay cả Liễu Tân Dân cũng lặng lẽ lui ra khỏi đám người, nhưng vận khí không tốt bằng con trai mình, bị bốn người Nguyễn Kiến Quốc bắt được tại chỗ.

Người Nguyễn gia không nhiều lắm, chỉ có đàn ông là nhiều, lớn nhỏ mười mấy người, đứa nhỏ nửa lớn tụ tập cùng một chỗ cũng rất hoành tráng.

Liễu Tân Dân nhìn thấy bọn họ, ngay cả chân cũng bắt đầu run rẩy.

Nguyễn Kiến Quốc cũng không để ý tới ông ta, trực tiếp đi tới bên Bà nội Nguyễn, gọi một tiếng: "Mẹ."

"Các con sao lại tới rồi." Bà nội Nguyễn kinh ngạc, ánh mắt ghét bỏ, loại trường hợp này đối với bà mà nói là vấn đề nhỏ, căn bản không cần dùng con trai ra sân, huống chi loại trường hợp này, đàn ông lên sân khấu cũng không nói nên lời, một mình bà là đủ rồi.

Nguyễn Kiều Kiều đi theo bên cạnh Nguyễn Kiến Quốc, ánh mắt nhìn Bà nội Nguyễn đã như phát sáng, nếu như không phải trường hợp không đúng, cô thật muốn cho bà một ngón tay cái, quá lợi hại!

Sắc mặt Nguyễn Kiến Đảng rất khó coi.

Mấy ngày nay anh ấy vẫn nhẫn nhịn, bởi vì biết ly hôn sẽ không thuận lợi như thế, anh ấy không muốn quấy rầy lễ khởi công tốt đẹp của anh cả anh ấy, lại không nghĩ tới Liễu Chiêu Đệ lại có một chiêu này.

Nếu nói trước còn có hơi chần chờ linh tinh.

Vậy giờ khắc này, tâm của anh ấy hoàn toàn lạnh.

Những ngày này, Liễu Chiêu Đệ hoàn toàn không nghĩ tới việc nháo ra có ảnh hưởng gì đến Nguyễn gia, trong đầu cô ta toàn là lợi ích của mình, ích kỷ đến mức khiến anh ấy không thể chịu đựng được.

Anh ấy chống nạng đến trước mặt cô ta.

Liễu Chiêu Đệ nghiêng người, không dám nhìn về phía anh ấy.

"Nếu cô muốn náo loạn, vậy hôm nay chúng ta sẽ nói rõ ràng, theo tôi trở về." Nói xong, đã xoay người đi ra ngoài.

"Cha nó." Liễu Chiêu Đệ cho tới bây giờ chưa thấy sắc mặt anh ấy như vậy, thậm chí ngay cả tức giận cũng không phải, trong lòng hoảng hốt cực kì, đuổi theo chạy tới, muốn đỡ lấy anh ấy, nhưng lập tức bị Nguyễn Kiến Đảng bỏ qua.

Tốc độ kia, giống như dính vào thứ gì đó bẩn thỉu vậy.

Mặt Liễu Chiêu Đệ trắng bệch, đỏ mắt, cái gì cũng không dám làm, chỉ cẩn thận đi theo phía sau.

Lý thị và Liễu Tân Dân xấu hổ muốn chết, mặt già đã mất sạch, vùi đầu, giống như đà điểu chui ra khỏi đám người, giống như phía sau có quỷ đuổi chạy.

"Thím Nguyễn, tính tình thím thật tốt, nếu là con dâu nhà tôi, xem tôi có tát chết cô ta ngay tại chỗ không!" Thấy Liễu Chiêu Đệ rời đi, mọi người vây quanh Bà nội Nguyễn nói.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp