Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 61: Dằn Mặt (1)


1 tháng

trướctiếp

Lý thị nghe vậy, ánh mắt nhất thời sáng lên, vẻ mặt tham lam kia dù ngăn cản cũng không ngăn được, cười khẽ nói: "Cũng không cần giúp gì, làm theo phòng lớn là được, xây một tòa nhà lầu, lại cho chút tiền mua một chiếc xe, dù sao sau này mấy đứa nhỏ lớn lên, còn phải cưới vợ..."

"Ồ... Vậy có muốn tôi trả một ít tiền, giúp đỡ con trai bà cũng xây một tòa nhà, thuận tiện bỏ chút tiền mua cho các người một chiếc xe ba bánh không?"

"A, nói như vậy thì càng... Họ Nguyễn bà có ý gì vậy!" Lý thị đầu tiên là vui vẻ, bà ta không nghĩ tới hôm nay lại thuận lợi như vậy, đang vui vẻ quên hết tất cả, nghe được lời trào phúng phía sau bà ta, cùng ánh mắt kinh ngạc của người chung quanh, nhất thời phản ứng lại lời mình nói.

Nhưng không đợi bà ta kịp phản ứng, Bà nội Nguyễn đã tặng một trận chửi bới, thiếu chút nữa chọc đầu ngón tay vào mũi bà ta.

"Bà đây sống nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như nhà các người! Hôm nay có thể coi như đã mở rộng tầm mắt."

"Nếu bà muốn để bà con tới bình luận, vậy hôm nay tôi sẽ nói cho hết, tôi lại muốn xem rốt cuộc Liễu gia các người làm chuyện không biết xấu hổ, hay là Nguyễn gia chúng ta làm chuyện quá đáng!"

"Mẹ..." Vừa nhìn bộ dáng này của Bà nội Nguyễn, Liễu Chiêu Đệ đã có hơi sợ hãi, cô ta biết sức chiến đấu của Bà nội Nguyễn, muốn giữ chặt bà, nhưng Bà nội Nguyễn trực tiếp đẩy cô ta đi, còn nhổ một ngụm nước bọt : "Tránh đi, đồ âm khí mù mịt!"

Bà nội Nguyễn đi về phía trước hai bước, đi đến giữa đám người, cười lạnh hỏi Lý thị: "Bà nói với tôi chuyện xe, phải không? Nghĩ tôi đã cho con trai tôi thêm tiền? Vậy có muốn tôi nói với bà con hay không, con trai bà tìm một đối tượng, Nguyễn gia chúng tôi còn mua cho nó một chiếc xe đạp? Còn là nhãn hiệu chim bồ câu."

"Vậy phải đưa không ít tiền rồi!" Lập tức có người đã hỏi, hiện tại tất cả mọi người đều đang giải quyết vấn đề ấm no, người mua xe rất ít, hơn nữa còn là xe đạp, xe kia chỉ có thể để một người, còn không bằng xe lừa tới lui thuận tiện dễ sử dụng.

"Không phải à, nhưng các người có biết tiền kia bằng cách bào đến trong tay em trai cô ta không?"

"Là con trai tôi, làm việc bán thời gian bên ngoài! Ở trong ruộng làm thêm để đổi lấy, vất vả khổ sở một năm, luyến tiếc ăn, luyến tiếc mặc, toàn bộ đều bị người phụ nữ này mang đi cho nhà mẹ đẻ, đó chính là học phí một năm của hai đứa nhỏ đấy!"

"Mẹ... Mẹ..." Nhìn ánh mắt người xung quanh đã thay đổi, vẻ mặt Liễu Chiêu Đệ cầu xin nhìn Bà nội Nguyễn.

Nhưng Bà nội Nguyễn làm sao có thể dừng lại.

Liễu Chiêu Đệ có thể làm mùng một, bà có thể làm mười lăm, nếu nhất định phải ở trong ngày tốt đẹp của con trai bà đến nháo những chuyện phiền phức này, vậy bà đốt giùm cho cô ta một ngọn lửa, làm cho thành danh cô ta hoàn toàn thối!

"Vốn có sao, tất cả mọi người đều là thông gia có phải hay không, bà có hơi khó khăn, mọi người giúp một ít cũng không có gì, mẹ đứa nhỏ cũng nói tiền này là cho nhà mẹ đẻ mượn, sẽ trả lại, nhưng đoạn thời gian trước, con trai tôi bị gãy chân, chuyện này mọi người đều biết chứ?"

"Tôi nói với cô ta, gia đình bây giờ khó khăn, chi phí phẫu thuật tiếp theo của Kiến Đảng cũng không phải là một số tiền nhỏ, số tiền này, con nghĩ cách tìm ngươi nhà mẹ đẻ để lấy lại, dù sao, chân này vẫn phải chữa."

"Đúng vậy, đúng vậy, xe đạp lúc nào cũng có thể mua, chân thì chỉ có hai mà thôi."

"Sau đó thì sao? Thím Nguyễn thím mau nói."

"Sau đó à." Bà nội Nguyễn cười lạnh một tiếng, chỉ vào Liễu Chiêu Đệ: "Liễu Chiêu Đệ, đến đây, cô nói cho mọi người biết, cô lúc trước nói với chúng ta như thế nào, có muốn tôi ở chỗ này nói lại hay không?"

"Mẹ!" Nước mắt Liễu Chiêu Đệ đã muốn trào ra.

Cô ta muốn sùng sức mạnh của dư luận ép Bà nội Nguyễn nói rõ, cũng không phải muốn người khác phỉ nhổ cô ta.

"Tiếp theo thế nào, tôi cũng không cần nói nhiều, là tôi đến nhà đội trưởng mượn một trăm đồng trả tiền thuốc men này, chuyện này các người nếu không tin, có thể hỏi đội trưởng, tôi vay nợ." Nói đến đây, Bà nội Nguyễn thở dài một hơi, tựa như vì mang nợ mà thở dài.

"Thì ra ngày đó chị Nguyễn đi tới nhà đội trưởng là mượn tiền à." Lúc này, có một người phụ nữ lên tiếng, vừa vặn ở ngay cạnh nhà đội trưởng hôm đó quả thật nhìn thấy Bà nội Nguyễn ra vào nhà đội trưởng.

Bà nội Nguyễn không trả lời, nhưng lông mày cau chặt.

Liễu Chiêu Đệ cũng kinh ngạc nhìn bà, cô ta cho rằng số tiền kia là Bà nội Nguyễn tự mình lấy ra, thấy bà có thể tùy tùy tiện tiện đã đưa ra nhiều tiền như vậy nộp tiền thuốc men, lúc này mới cảm thấy bà khẳng định có thêm tiền cho Nguyễn Kiến Quốc xây nhà lầu.

Nhưng bây giờ nhìn thì dường như không phải như vậy?

Tại thời điểm này, cô ta cuối cùng biết những gì cô ta làm ngu ngốc bảo nhiêu.

Nhưng trên thế giới này không có thuốc hối hận, Bà nội Nguyễn cũng sẽ không cho cô ta cơ hội hối hận.

Bà nội Nguyễn lại thở dài một hơi, sắc mặt trở nên có hơi trắng bệch, lui về phía sau một bước, phảng phất như bị đả kích lớn, người bên cạnh vội vàng đỡ lấy bà, thân thiết gọi một tiếng.

Bà nội Nguyễn phất phất tay, che trán tựa như đang lấy lại bình tĩnh, lúc này mới tiếp tục nói: "Liễu Chiêu Đệ, tôi biết cô náo loạn như vậy, đơn giản là vì lần trước chia lợn rừng, không cho cô phần lớn."

"Nhưng con lợn rừng kia đụng vào phòng Kiến Quốc mà, động lớn như vậy, vợ Kiến Quốc lại không có ở đây, mẹ tôi có thể không chăm sóc nó nhiều hơn sao? Tôi nghĩ con tôi muốn sửa nhà, để cho nó chiếm lớn, để lấp đầy cái hố này, chẳng lẽ chuyện này cũng làm sai? Nhưng không phải thịt còn lại chia đều cho ba phòng còn lại của các người sao?"

Bà nội Nguyễn nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía những người xung quanh, tựa như đang chờ một câu trả lời khẳng định.

Lòng người đều là thịt, thấy Bà nội Nguyễn thương tâm như vậy, lại nghĩ đến những gì năm đó Nguyễn Mãn Thương giúp đỡ quốc gia, cô nhi quả mẫu là bà dẫn theo bốn đứa con trai khôn lớn, cái này quả thực không dễ dàng, lại không nghĩ tới sắp già, vất vả lắm mới có cuộc sống tốt đẹp, lại bị người ta đối đãi như vậy.

Nhất thời, tất cả mọi người phụ họa theo, tỏ vẻ như vậy không hề làm sai, còn có không ít người tới an ủi bà, để cho bà thả lỏng tâm tư, ngàn vạn lần đừng vì những chuyện này mà đả thương thể, thân thể quan trọng hơn.

Bà nội Nguyễn lắc đầu nói: "Tôi cũng không muốn đả thương tỉnh thần, tôi là vì mấy đứa cháu của tôi mà đau lòng."

"Đây lại là chuyện gì." Ngay lập tức có người hỏi.

Bà nội Nguyễn thở dài: "Thịt lợn rừng còn lại, tôi chia đều, ba anh em bọn họ mỗi người bốn mươi cân, Liễu Chiêu Đệ thương mẹ ruột, cách vài ngày đến nhà thím Ngưu mua thịt lợn đưa về nhà mẹ đẻ, tôi cũng không nhắc tới, nhưng mà... Nhưng bốn mươi cân thịt lợn kia, cô ta lại nhẫn tâm như thế, không để cho cháu trai tôi ngửi chút mùi thịt! Tất cả đều bị cô ta đưa về nhà mẹ đẻ hết!"

"Trời ơi, 40 cân này! Một cân cũng không giữ lại?"Quần chúng vây xem líu lưỡi.

Tất cả mọi người đều là một bộ dáng không thể tưởng tượng nổi.

Từng thấy con dâu thiên về nhà mẹ đẻ, cũng chưa từng thấy qua quá mức như vậy!

Đây là muốn móc sạch nhà chồng trở về cho nhà mẹ đẻ à?

Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Chiêu Đệ lại thay đổi, lần này giống như nhìn kẻ ngốc trí thiểu năng, dù sao những năm này đối đãi tệ với con trai và chồng của mình, lại vì đưa đồ về cho nhà mẹ đẻ đến trình độ này thật đúng là chưa từng thấy mà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp