Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 5: Nữ Chính Lên Sân Khấu (1)


1 tháng

trướctiếp

Mà cậu nhóc nói chuyện này, liền triệt để là cho Liễu Chiêu Đệ phát bực, níu lấy lỗ tai của cậu nhóc nhấc lên cao, mắng: "Mày lớn rồi, cánh cũng cứng rắn có phải hay không, vì cái con tiện nha đầu kia mà cũng dám nói mẹ mày rồi? Mày cũng không nghĩ xem thử tao là vì ai, hả?"

Nguyễn Vĩ bị níu lấy lỗ tai từ trên ghế nhấc lên, đau đến la oai oái, quay người cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của cô ta, quay người chạy đi, vừa chạy còn vừa kêu: "Không phải là tiện nha đầu, là công chú nhỏ, công chúa nhỏ!"

"Đồ tiểu tử chết bầm nhà mày!" Liễu Chiêu Đệ tức giận đến gần chết, nhìn về phía Nguyễn Thỉ, vừa định cùng nhóc phàn nàn vài câu, Nguyễn Thỉ lại từ ghế đứng lên, nói câu trở về phòng làm bài tập rồi đi, chỉ còn lại cô ta ngồi ở đó tức giận đến lồng ngực nâng lên hạ xuống chập trùng, gần như muốn nổ tung.

Trên việc này, Nguyễn Thỉ đã là thiếu niên xưa nay không cùng mẹ cậu nhóc tranh luận, bởi vì cậu biết, căn bản là vô dụng.

Nhà họ Nguyễn mấy thế hệ chỉ có nhiều con trai, trăm năm qua tới một bé gái cũng không có, thật vất vả mới sinh ra Nguyễn Kiều Kiều được, mà cha mẹ Liễu Chiêu Đệ sinh năm đứa con gái mới sinh một đứa con trai, tuy nói cũng là vật hiếm mà quý, nhưng quan niệm từ nhỏ của mẹ cậu đã bị bóp méo, sẽ mãi luôn không hiểu tầm quan trọng của Nguyễn Kiều Kiều ở nhà các cậu đại diện cho cái gì.

Lại nói so với những cậu nhóc thối hoắc, anh em trong nhà cứng rắn, cậu tất nhiên càng thích em gái mềm mại, múp míp, khi thấy bé, trái tim cũng sẽ mềm thành một đoàn.

Nghĩ như thế, khóe miệng Nguyễn Thỉ liền không nhịn được mà giơ lên một đường cong, nghĩ đến mình giấu diếm được hơn một đồng tiền lẻ, tính toán đợi cuối tuần mang theo em gái đi mua đồ ăn ngon, nuôi em gái múp míp, mập mạp, là nguyện vọng của tất cả anh em bọn cậu!

Khi Nguyễn Kiều Kiều lại lần nữa nhìn thấy vai ác nhỏ đã là hai ngày sau.

Giữa trưa ánh nắng rất ấm áp, Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở trong viện nhà mình, ăn quả mận mới đỏ sậm một chút xíu, bị chua khiến cho cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn tít hết lại.

Cái đồ chơi này thật là chua.

Chẳng qua nhà này thật sự nghèo, ở chỗ này có hai quả mận, cũng là do bà nội Nguyễn tìm khắp cả cây mận mới tìm được.

Cô vừa gặm miệng nhỏ vừa bẹp bẹp, nghe thấy tiếng chân bên ngoài dần dần tới gần, hiếu kì mà nhìn qua.

Đứng ở cửa chính là cô nhóc nho nhỏ, gầy như một cây gậy trúc, quần áo trên người cũng xám xịt, nhìn ra được đã sử dụng nhiều năm, hẳn là có rất nhiều người đã từng mặc, giặt tới trắng bệch, sau đó tùy ý sửa nhỏ đi.

Cũng may ngũ quan thanh lệ, lại sửa soạn sạch sẽ, cũng coi như là một cô nhóc nhỏ thanh tú.

Cô nhóc duỗi đầu nhìn vào trong, tựa hồ không dám tiến vào, cho đến khi nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều ngồi ở trong viện, đôi mắt mới sáng lên.

"Kiều Kiều!" Cô bé gọi, thanh âm mang theo chút ý thử: "Cậu đã khỏe chưa?" Khi nói, trong tay cầm theo một cái giỏ tre nhỏ rách nát chậm rãi đi qua.

Nguyễn Kiều Kiều dừng động tác gặm quả mận lại, hơi hơi ngửa đầu nhìn cô nhóc nhỏ bởi vì đứng dưới ánh mặt trời, có cảm giác như cả người đều đang sáng lên, sửng sốt một chút, rất nhanh nhận ra cô nhóc chính là nữ chính quyển sách này—— Ngũ Y Đình.

Ngũ Y Đình ngừng ở trước người Nguyễn Kiều Kiều, nhìn môi bé bởi vì ăn mận nên đầy nước đỏ phía trên, lại ngửi thấy được mùi hương chua chua ngọt ngọt, không nhịn được, có chút khát vọng nuốt nuốt nước miếng, như lơ đãng mà thấy trái cây trong tay bé, nhỏ giọng hỏi: "Quả mận nhà cậu có thể ăn sao? Nhìn qua hình như ăn rất ngon."

Nói xong, lại liếm liếm môi.

Toàn bộ đại đội, cũng chỉ có nhà họ Nguyễn có một cây mận và cây quả đào, là lúc trước bà nội trồng sau khi Nguyễn Kiều Kiều được sinh ra, bà nội Nguyễn mua cây của đại đội bên cạnh, lại tốn một số tiền lớn đưa cây về nhà để trồng, chỉ là vì để cho Nguyễn Kiều Kiều sau khi lớn lên có thể ăn.

Ngũ Y Đình là bạn tốt của Nguyễn Kiều Kiều, khi trái cây trong nhà chín, luôn có thể được ké mấy trái nếm thử vị, tuy rằng cô bé rất chán ghét cách Nguyễn Kiều Kiều "Bố thí", nhưng đối với người cơm ăn không đủ no như cô bé mà nói, thứ này không thể không xem như một loại mỹ vị.

Cho nên hiện tại cô bé nhìn thấy trên tay Nguyễn Kiều Kiều còn một quả chưa đụng vào, không nhịn được luôn nuốt nuốt nước miếng, trong ánh mắt đều là khát vọng.

Nếu là nguyên chủ, vào giao tình của cô ấy đối với Ngũ Y Đình, quả mận này tất nhiên có thể bỏ vào trong miệng nữ chính được.

Chỉ tiếc, hiện tại nữ chính gặp phải mèo béo Nguyễn Kiều Kiều.

Làm một con mèo béo, Nguyễn Kiều Kiều bảo vệ đồ ăn một cách rất chặt, muốn từ miệng nó moi đồ ăn ra, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nguyễn Kiều Kiều giống như không thấy ánh mắt khát vọng của Ngũ Y Đình, tiếp tục bẹp bẹp cái miệng nhỏ, rầm rì trả lời: "Cũng được."

"Được, vậy cậu muốn cùng chúng ta đi ra sau núi nhặt nấm nấm hay không, mình nghe nói có rất nhiều nấm mọc ra, dù không có cái này, còn có rất nhiều măng mùa xuân, cậu muốn cùng chúng tớ đi hay không, nam sinh bọn họ cũng cùng đi, mấy người anh của cậu cũng cùng đi."

Nói xong, lại nhấp nhấp môi, thật sự vì tuổi còn nhỏ, không nhịn xuống mà hỏi: "Quả mận này của cậu ăn ngon không? Có thể cho mình cắn thử nếm chút được không?"

Cô bé cho rằng lấy tình cảm của cô bé với Nguyễn Kiều Kiều, cô bé đã nói như vậy, Nguyễn Kiều Kiều nhất định sẽ cho cô bé, lại không nghi tới cái mũi nhỏ Nguyễn Kiều Kiều nhíu lại, lắc đầu cự tuyệt: "Không được, quả này để lại cho anh trai tớ ăn, không thể cho cậu ăn."

Oanh một chút, cả khuôn mặt Ngũ Y Đình đều đã đỏ lên.

Là lúng túng, cũng vì tức giận.

Cô bé không nghĩ tới Nguyễn Kiều Kiều thật sự sẽ cự tuyệt, chỉ cảm thấy rất xấu hổ và buồn bực, rồi lại không biết nên nói cái gì, cả người bắt đầu yên lặng.

Nguyễn Kiều Kiều cũng không nói lời nào, tiếp tục ăn quả mận của chính mình, phảng phất như không cảm giác được Ngũ Y Đình đang không được tự nhiên.

Tuy rằng trong quyển sách nguyên chủ với nữ chính có thì không đội trời chung, nhưng về phần của mèo béo nó, nhiều nhất cũng chỉ là một người xa lạ, nó sẽ không làm cái trò báo thù gì đó đâu.

Huống chi cô bé này quá nhỏ, cảm xúc gì cũng không giấu được, thật sự không cần tới phiên nó ra tay, nó lại không có ấn tượng với nam chủ bỏ đi kai cả.

Nếu nó thật sự muốn làm cái gì đó, đại khái cũng chỉ có một việc, đó chính là ngăn cản vai ác nhỏ nam phụ huy diệt thế giới.

Muốn ngăn cản vai ác nhỏ hủy diệt thế giới, cần ngăn cản hắn yêu nữ chủ, đầu tiên tất nhiên là phải ngăn cản tất cả hành động giao thoa của hai người này.

Nguyên nhân Vai ác nhỏ yêu nữ chính, là vì cô ấy cho hắn một cái bánh bao thịt, nghĩ đến việc này, lại nghĩ về thời thơ ấu không hạnh phúc của hắn, khó có được sự ấm áp, hơn nữa sự ấm áp này còn là ở tình huống người khác chưa từng làm ra.

Nhưng hai ngày trước đó bà nội Nguyễn mới vừa cho vai ác nhỏ một chén cơm, đây có phải là việc sẽ thay đổi quỹ đạo vốn có của vai ác nhỏ? Rốt cuộc nguyên nhân vai ác nhỏ yêu nữ chính, là bởi vì cô cho hắn một cái bánh bao thịt.

Chỉ là vai ác nhỏ đương nhiên không có khả năng chỉ vì chuyện này mà yêu bà nội Nguyễn, Nguyễn Kiều Kiều nghĩ, xem ra về sau cô cần ngăn cản vai ác nhỏ tiếp cúc với nữ chính, nó không muốn thật vất vả được làm người, thì lại bị hủy diệt thế giới.

Ngũ Y Đình đợi Nguyễn Kiều Kiều một hồi lâu, cũng không chờ được một phản ứng của Nguyễn Kiều Kiều, càng thêm tức giận.

Tuổi còn nhỏ, càng không thể che giấu cảm xúc, đôi mắt rất nhanh đã đỏ bừng.

Cô bé trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều Kiều, có chút buồn bực, thanh âm có chút cao hơn: "Rốt cuộc cậu có đi hay không?"

Nguyễn Kiều Kiều liếc mắt nhìn cô bé một cái, vẫn là bộ dáng ông cụ non kia, chậm rì rì lắc đầu: "Không đi."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp