Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 56: Giở Trò Xấu (1)


1 tháng

trướctiếp

Đợi đến khi thảo luận chấm dứt, mọi người đều tan rã, cô ta ra vẻ thân thiết lôi kéo Ngô Nhạc đi vào trong phòng của mình, Đỗ Thanh luôn có quan hệ tốt với phòng lớn, lại làm việc ở cung tiêu xã, cũng không thiếu tiền, cũng không nhất định sẽ ở phía cô ta.

Nhưng Ngô Nhạc thì khác, tuy rằng Ngô Nhạc chưa từng náo loạn, nhưng cô ta là con dâu nhỏ nhất của Nguyễn gia, con trai út cũng là người nhỏ tuổi nhất, nhưng ở Nguyễn gia lại không chiều như phòng lớn, cô ta không tin trong lòng cô ấy sẽ không có oán hận.

Cô ta kéo cô ấy vào trong phòng mình, đầu tiên là giả vờ nói chuyện phiếm, sau đó giống như vô ý, kéo đề tài lên chuyện nhà cửa.

"Ngô Nhạc à, tôi thấy nhà cô cũng không đủ vững chắc, cô không nghĩ tới một lần nữa xây nhà sao? Cho dù không đủ xây một nhà tầng, lấy tiền lương của Kiến Dân và cô hẳn cũng đủ để xây dựng một căn nhà gỗ chứ?"

Trong lòng Ngô Nhạc rõ ràng, biết chị dâu hai này tính toán xem cô ấy làm súng mà sử dụng.

Cô ấy so với người phụ nữ này thông minh hơn nhiều, từ hai lần xảy ra chuyện của Nguyễn Kiều Kiều xem xét, Bà nội Nguyễn thật sự không thể rời khỏi cô, đối nghịch với phòng lớn, quả thực chính là tự nhấc đá đập chân mình, rất ngốc!

Hơn nữa, với sự hiểu biết của cô ấy về phòng cả, bọn họ muốn xây dựng nhà tầng thật sự là chuyện rất dễ dàng, cũng không nhất định sẽ phải dùng tiền của Bà nội Nguyễn, nhưng cho dù là dùng, vậy cũng không tới phiên cô ấy làm con dâu khoa tay múa chân.

Còn không bằng khoan dung chúc mừng tử tế, Bà nội Nguyễn có thiên vị đến đâu, cũng không có khả năng thật sự mặc kệ những đứa con khác.

Ngược lại Liễu Chiêu Đệ nhảy lên nhảy xuống như vậy, mới có thể khiến người ta chán ghét.

Cô ấy nhàn nhạt liếc mắt nhìn Liễu Chiêu Đệ, có vẻ không thèm để ý nói: "Hai đứa nhỏ nhà em còn nhỏ, chuyện xây nhà cũng không vội, không giống anh cả, tương lai Nguyễn Hạo thi đại học, nhất định sẽ có bạn về đây, phòng ốc này mà đưa bạn trở về cũng rất kỳ cục."

"Sao lại không nóng vội!" Liễu Chiêu Đệ nóng nảy, gấp muốn chết, cô ta hận sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ngô Nhạc: "Tiểu Phong nhà em mắt thấy sắp học trung học cơ sở, thế này cách đại học còn có thể có bao xa! Chị nghĩ tốt hơn hết là nên có kế hoạch sớm."

Lộ đuôi nhanh như vậy à?

Trong lòng Ngô Nhạc bật cười, trên mặt lại giả bộ không hiểu nhìn cô ta.

Liễu Chiêu Đệ ngồi xuống bên cạnh cô ấy, kéo tay cô ấy, bộ dáng suy nghĩ cho cô ấy nói: "Em nhìn anh cả xây nhà lầu, chị nghe nói ít nhất phải hơn một ngàn đồng, công việc trước kia của anh cả không tệ, nhưng cả nhà này đều phải ăn phải uống, tiền này làm sao dễ dàng tích góp được như vậy, nhất định là mẹ thêm tiền."

"Ồ? Làm sao chị biết? Chị tận mắt chứng kiến?"

"..." Liễu Chiêu Đệ nghẹn một tiếng, nếu cô ta nhìn thấy, cũng sẽ không ở chỗ này nhảy lên nhảy xuống, mà là trực tiếp náo loạn.

Cô ta mím môi: "Không thấy nhưng chuyện này không phải đã rõ ràng sao? Anh cả nào có nhiều tiền như vậy, nhất định là mẹ chúng ta bổ sung."

Nói xong, lại không đợi Ngô Nhạc nói chuyện, tiếp tục nói: "Lần trước vô duyên vô cớ có được một con heo rừng, mẹ đã thiên vị cho anh cả hơn một trăm cân, mà chúng ta cũng chỉ có một nửa con, dựa vào cái gì chứ!"

"Chị nói với em, loại chuyện này thật sự có một có hai, bình thường bà ấy chiều Nguyễn Kiều Kiều một chút cũng không có gì, dù sao chỉ là một đứa nhỏ, tổng cộng cũng không phí được bao nhiêu tiền, nhưng lần này, chúng ta nhất định phải tranh thủ lợi ích của mình."

"Việc này, một mình chị nói không tính, em nên đi cùng chị!"

"Cùng nhau làm gì?" Ngô Nhạc biết rõ cố vấn.

"Tự nhiên là lấy tiền đó! Cho dù không có tiền, cũng phải để cho mẹ chính miệng hứa hẹn, tương lai chúng ta xây nhà xây cửa, bà ấy cũng phải bỏ ra cùng một số tiền!" Càng nói đến phía sau, thanh âm Liễu Chiêu Đệ lại càng lớn, ngữ khí cũng rất đương nhiên.

Ngô Nhạc quả thực cũng phục cô ta, không biết cô lấy đâu ra xuyên tạc.

Nghĩ đến những gì cô ấy nghe được một vài ngày trước, cô ấy hỏi cô ta: "Vậy nhà mẹ đẻ chị, dự định trả bao nhiêu tiền cho chị xây nhà?"

"Nhà chị? Tại sao nhà mẹ đẻ chị phải trả tiền?" Liễu Chiêu Đệ trừng mắt, bộ dáng không thể lý giải.

"Vậy chị vì sao muốn mẹ đưa tiền, mẹ vì sao lại phải bỏ tiền ra?" Ngô Nhạc cũng bị chọc cười.

"Vậy làm sao có thể giống nhau, Kiến Đảng là con trai của mẹ!"

"Vậy chị cũng là con gái của mẹ chị đấy!"

"Thế làm sao mà có thể giống nhau!

"..." Ngô Nhạc.

Cuối cùng cũng hiểu được, vì sao mọi người trong nhà đều không nói chuyện với cô ta nữa, bởi vì tư duy căn bản không ở cùng cấp độ, ai nói rõ với cô ta?

Ngô Nhạc lắc đầu, nhìn thấy Nguyễn Kiến Đảng ở bên kia chống nạng, được Nguyễn Dực cùng Nguyễn Tuấn đỡ đi tới, nói với Liễu Chiêu Đệ: "Chị dâu hai nói xong rồi nhỉ, nói xong thì em trở về trước." Nói xong thì đứng dậy rời đi, để lại một mình Liễu Chiêu Đệ ở đó trừng mắt.

Cô ta còn cảm thấy đầu óc Ngô Nhạc này không bình thường! Thế mà còn chưa hiểu cô ta nói gì?

Nguyễn Kiến Đảng nghe được những lời kia, chỉ là thật sự vô lực tranh cãi với cô ta, cũng không phản ứng cô ta, được hai đứa con trai đỡ vào trong phòng.

Liễu Chiêu Đệ nhìn anh ấy đi vào còn rất thấp thỏm, sợ anh ấy lại nói mình, kết quả lại thấy anh ấy cái gì cũng không nói đã vào phòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại cảm thấy có hơi bất an, luôn cảm thấy cả nhà yên tĩnh có hơi không tầm thường.

Cuối cùng rốt cuộc cũng thấy chột dạ, chờ Nguyễn Kiến Đảng được con trai đỡ nằm xuống, cô ta lén lút đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài đã gặp Lưu Mai nhà bên cạnh.

Sân nhà Lưu Mai dùng gậy xây thành hàng rào, cao nửa người, nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ từ Nguyễn gia đi ra, nhất thời ánh mắt sáng lên, vẫy vẫy tay với cô ta.

Liễu Chiêu Đệ hiện tại không được người Nguyễn gia để ý, vừa lúc không có người nói chuyện, trong lòng nghẹn ức hoảng hốt, thấy Lưu Mai vẫy tay lập tức đi qua.

Bà nội Nguyễn ở phía sau nhìn thấy, phun nước miếng một ngụm, mắng một câu thật sự là mùi hôi thối, xoay người trở về phòng.

"Chiêu Đệ à, chân Kiến Đảng có tốt hơn chưa? Lần này đã chi rất nhiều tiền ở bệnh viện, phải không?" Lưu Mai vừa thấy Liễu Chiêu Đệ đã hỏi, hỏi xong lại một bộ vẻ hâm mộ nhìn cô ta: "Những tiêu nhiều tiền hơn nữa đối với Nguyễn gia các cô mà nói hẳn cũng không tính là gì, dù sao mẹ chồng cô có rất nhiều tiền."

Không nói lời này còn tốt, vừa nói đến chuyện này, Liễu Chiêu Đệ đã cảm thấy trong lòng càng khó chịu hơn.

Lưu Mai vừa nhìn biểu tình kia của cô ta, ánh mắt đã lóe lên, tiến lên hỏi: "Lần này anh cả cô xây nhà lầu, lần sau có phải là Kiến Đảng nhà cô hay không? Lại nói tiếp thật sự là hâm mộ cô, gả cho một người tốt như vậy, lại nhìn nhà tôi, ai..."

Lưu Mai thở dài y như đúc.

Như thở ra tất cả oán khí của Liễu Chiêu Đệ, cô ta tức giận nói: "Chuyện còn chưa chắc, ai biết được!"

"Sao vậy? Làm thế nào nó có thể không rõ?" Lưu Mai kinh ngạc nhìn cô ta, kéo cô ta đi vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Nói cho tôi biết, tại sao lại không rõ? Đây không phải là công bằng sao? Xây xong nhà lớn, thì cũng đến lượt cô!"

"Hay là nói... bà già kia nhà cô, thiên vị nên chỉ xây nhà cho phòng lớn?"

"Cô cũng cảm thấy bà ấy thiên vị?" Liễu Chiêu Đệ nhìn về phía cô ta, cho rằng rốt cục tìm được một người có chung đề tài với mình.

"Còn không rõ ràng sao? Là người đều sẽ nhìn ra, lại nói tiếp tôi cũng là vì cô mà thấy không đáng giá, cô xem cô sinh cho Nguyễn gia ba đứa con trai, ở nhà người khác chính là công lớn, lại chỉ có mẹ chồng cô có tính tình quái lạ, xem đồ mất tiền trở thành bảo bối, có thứ gì tốt cũng nhét vào trong bụng nó."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp