Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 57: Giở Trò Xấu (2)


1 tháng

trướctiếp

"Mấy năm nay, cũng không biết cô nhịn xuống như thế nào!"

Liễu Chiêu Đệ chỉ cảm thấy lời này của cô ta nói đến trong lòng mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại không có cách nào, chỉ nói: "Ai biết Nguyễn gia bọn họ có tật xấu gì!"

Sinh được ba đứa con trai, đây là chuyện đáng kiêu ngạo nhất đời này của cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác ở chỗ Nguyễn gia, tới cái rắm cũng không phải, cô ta luôn không nghĩ ra, làm sao có người xem tiện nha đầu làm bảo bối, xem con trai là cỏ dại.

"Còn không phải à, cô phải đứng dậy, biết không? Cho dù không vì cô mình suy nghĩ, cũng phải vì mấy đứa con trai của cô mà suy nghĩ chứ? Còn nữa, xem tôi và cô có quan hệ tốt, tôi mới nói cô, mẹ chồng cô cưng chiều nha đầu thật sự quá loạn, cô không biết, mấy ngày nay đứa chết tiệt nhà tôi mỗi ngày cùng tiện nha đầu kia chơi rất thân, cô có biết mẹ chồng cô thái quá như thế nào không?"

"Làm sao vậy?" Bởi vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Liễu Chiêu Đệ cũng không chú ý tới những thứ này.

"Bà ấy thế nhưng làm hai bộ quần áo cho đứa chết tiệt kia, bà ấy và thằng kia có thể có quan hệ gì, còn không phải là nể mặt tiểu nha đầu nhà cô, đây cũng không phải là chuyện tốt gì, tương lai không chừng tất cả mọi thứ của Nguyễn gia đều sẽ bị bà ấy móc sạch, toàn bộ đặt trên người tiểu nha đầu kia, ba đứa con kia của cô chỉ chờ uống gió Tây Bắc đi!"

"Cái gì!" Liễu Chiêu Đệ nổ tung, gần như từ trên ghế nhảy dựng lên: "Bà ấy thế nhưng làm hai bộ quần áo cho đứa nhỏ nhà cô?" Cô ta không thể tin vào tai mình!

Ngay cả con trai của cô ta cũng không có, sao lại làm cho đứa nhỏ khác họ? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì quá nuông chiều Nguyễn Kiều Kiều, cho nên yêu ai yêu cả đường đi lối về?

Bà già này có điên không?

Liễu Chiêu Đệ rốt cuộc không ở được nữa, xoay người muốn trở về tìm Bà nội Nguyễn đòi lời giải thích, dựa vào cái gì làm quần áo cho người ngoài lại không làm cho cháu trai mình, có bà nội làm như vậy sao?

"Được rồi, cô đừng kích động, lắng nghe tôi từ từ nói."

Vừa thấy Liễu Chiêu Đệ trúng kế của mình, trong lòng Lưu Mai vui mừng, trên mặt lại làm ra bộ dáng muốn tốt cho cô ta, khuyên nhủ: "Quần áo này làm cũng làm rồi. Cô hiện tại đi về nói, cũng không vớt được thứ tốt, nói không chừng còn bị mắng một trận."

"Vậy thì sao? Lão thái bà này càng ngày càng quá đáng, tôi chưa từng thấy người thiên vị như vậy!"

"Không phải à, nhưng ai bảo cô đụng phải chứ? Bà ấy rất giỏi, cô cũng không thể nói được bà ấy." Lưu Mai kéo cô ta ngồi xuống, thì thầm bên tai cô ta một hồi.

Liễu Chiêu Đệ càng nghe ánh mắt càng sáng, cuối cùng khóe miệng cũng giương lên theo.

Lưu Mai vỗ cánh tay cô ta: "Cô tin tôi, làm như vậy bảo đảm không sai, Bà nội Nguyễn kia dù thiên vị, trước mặt mọi người bà ta cũng không dễ làm quá đáng, đúng không?"

Liễu Chiêu Đệ vui vẻ gật đầu, ánh mắt nhìn Lưu Mai cũng thay đổi: "Cô nói đúng! Tôi sẽ quay lại ngay bây giờ!"

"Đi đi, đi đi." Lưu Mai cười tủm tỉm phất tay.

Liễu Chiêu Đệ lúc này đứng dậy đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng trở về nhà mẹ đẻ, nói rõ kế hoạch của mình, gần chạng vạng mới trở về Nguyễn gia.

Ngày hôm sau, ngày 25 tháng 4, là một ngày đẹp trời.

Cửa nhà Nguyễn sáng sớm đã bận rộn mở ra, lấy phong tục bên này, xây móng là chuyện lớn, cần báo lên miếu và tổ tông, Bà nội Nguyễn thừa dịp trời còn chưa sáng đã giết một con gà, hấp cá chín, bưng lên bàn thờ.

Nguyễn Kiều Kiều cũng bị Đỗ Thanh kêu dậy sớm, mặc vào bộ váy hoa Đỗ Thanh cảm thấy xinh đẹp lại sáng mắt, nhưng Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy rất mập mạp, cùng nhau đi tới đầu thôn xem náo nhiệt.

Nhà họ Nguyễn ở đầu thôn có một mảnh đất, lúc trước khi chia nhà Bà nội Nguyễn đã nghĩ kỹ muốn xây nhà ở chỗ này, cho nên mảnh đất này được giao cho Nguyễn Kiến Quốc, mảnh đất này rất lớn, chẳng những đủ để xây một tòa nhà, còn có thể khoanh ra một cái sân lớn.

Bởi vì đây là gia đình đầu tiên xây nhà lầu của đại đội sáu, ngay cả đội trưởng cũng tới, bên cạnh càng thêm vây kín người, chẳng những có thôn họ, thôn hàng xóm cũng có người tới xem náo nhiệt.

Dù sao mấy năm nay xây nhà lầu thật sự rất ít, cho dù nhà mình không có, nhìn người khác xây cho đỡ nghiện mắt cũng được.

Trong đám người líu ríu thảo luận, trong lời nói của mỗi người đều mang theo hâm mộ, tuy rằng cũng có người nói lời chua ngoa, nhưng người Nguyễn gia đều xem như không nghe được.

Nguyễn Kiều Kiều ở trong đám người nhìn thấy phản diện nhỏ, phản diện nhỏ trước đó đi theo Bà nội Nguyễn đến đưa đồ, hiện tại nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều, trước tiên từ trong đám người chen ra đi tới, quen thuộc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Nguyễn Kiều Kiều cười cười với anh, tiếp tục tò mò đánh giá, trong đám người phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc, ngay cả nam chính Hứa Tiêu cũng tới, đứng cách đó không xa nói chuyện với mấy anh trai của cô.

Nguyễn Kiệt là người đầu tiên phát hiện em gái mình, nói một tiếng với Triệu Hổ bên cạnh, đã vội vàng chạy tới: "Em gái đến chỗ anh trai chơi, bà nội hiện tại bận rộn, anh sẽ chăm sóc em."

"Được rồi." Nguyễn Kiều Kiều gật gật đầu, đi theo anh qua bên kia.

Nhưng không đi được bao xa, khi đi ngang qua bên cạnh Nguyễn Kiến Quốc, đã bị anh ngăn lại, nghe nói người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái.

Nguyễn Kiến Quốc hôm nay rất vui vẻ, cười đến miệng cũng đã nhếch đến sau tai, một tay ôm Nguyễn Kiều Kiều lên, còn ném lên trên, chọc cho Nguyễn Kiều Kiều oa oa kêu to, anh lại cười ha ha.

"Ngoan Bảo, đừng sợ, con xem nơi này, sau này chính là nhà của chúng ta, chờ tương lai ba đón mẹ về, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ." Nguyễn Kiến Quốc cười nói.

Nguyễn Kiều Kiều ôm quanh cổ anh, nhu thuận gật đầu, theo tầm mắt nhìn về phía trước, nhìn thấy nơi đó chẳng những có ba chú, còn có chú đại đội trưởng và một ít người tương đối có uy vọng trong đội.

Xem ra lần này bọn họ đối với chuyện Nguyễn Kiến Quốc xây nhà lầu, thật sự rất coi trọng.

Nguyễn Kiến Quốc ôm cô đi qua bên kia, Nguyễn Kiệt không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo.

"Yo, Nguyễn Kiến Quốc không nhìn ra đó, cậu lại còn có con gái nũng nịu như vậy!" Trong đám người bên kia có một người như hạc đứng giữa bầy gà, mặc một thân chính trang, ngũ quan tuấn lãng, trên người mang theo khí sát phạt thuộc về quân nhân, không giống người thường.

"Ha ha ha ha..." Nguyễn Kiến Quốc cười to, ôm Nguyễn Kiều Kiều chỉ vào người đàn ông kia nói: "Bảo bối ngoan, gọi là bác Lục."

"Bác Lục." Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn gọi, mặc quần áo mới, bộ dáng nhỏ nhắn lại xinh đẹp, trắng trẻo mềm mại, Lục Chí Uy kết hôn hai mươi mấy năm, chỉ có hai đứa con trai, không có con gái, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều cũng không nhịn được nhu hòa tầm mắt, tựa như sợ ánh mắt mình quá sắc bén sẽ dọa cô.

Anh ấy túm lấy một thiếu niên tuấn lãng tầm tuổi Nguyễn Kiệt bên cạnh mình, nói: "Kiều Kiều ngoan ngoãn, đây là anh Lục Trăn của cháu, cháu gọi anh là được rồi."

Lần trước Lục Trăn đập vỡ đầu Nguyễn Kiệt, khi Lục Chí Uy xách Lục Trăn tới xin lỗi, Nguyễn Kiều Kiều vừa vặn không có ở nhà, cho nên không nhìn thấy Lục Trăn, hiện tại nhìn thấy hai cha con bộ dáng cực kỳ giống nhau này, mới biết thì ra đây chính là người đập đầu anh trai cô.

Cô đối với người nhà mình trời sinh bảo vệ, nhìn thiếu niên nhỏ này, chỉ cảm thấy không thuận mắt như lúc đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp