Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 55: Xem Mệnh


1 tháng

trướctiếp

Nguyễn Kiều Kiều đánh giá bốn phía, ánh mắt có hơi kinh ngạc, cô không nghĩ tới một người ngũ quan không hoàn hảo như vậy, lại có thể dọn dẹp phòng sạch sẽ như thế, lại nhớ tới Ngũ gia nhìn thấy lúc trước, chỉ cảm thấy ánh mắt của những người Ngũ gia thật sự còn mù hơn.

Cô lại đặt tầm mắt ở trên người Tiền Mù, cảm thấy ông ấy còn rất giống thầy bói thật, có hơi gầy, mặc áo choàng áo choàng rất cũ, được giặt nhiều lần, rất sạch sẽ, có loại cảm giác thanh phong đạo cốt.

Cô tự nhiên sẽ tin mấy thứ này, bằng không cô cũng sẽ không ở chỗ này.

Tiền mù ngồi xuống trên một cái ghế cũ kỹ, lại phất phất tay, tùy ý chỉ một chỗ, ý bảo bọn họ cũng ngồi xuống theo.

Bà nội Nguyễn cầm ghế ngồi đối diện ông ấy, đặt thịt ở trên bàn bên cạnh, Nguyễn Kiều Kiều được bà ôm vào trong ngực Hứa Tư nhu thuận đứng ở một bên.

Tiền mù rũ mí mắt, bưng ngón tay giống như đúc bóp một hồi, sau đó mới nói: "Gần đây lại có hai ngày tốt nên động thổ, một là ngày 25 của tháng này, một là ngày 29, nếu cảm thấy quá gấp gáp, phải đợi đến tháng sau nữa, cũng có mấy ngày không tệ."

"Ngày 25." Bà nội Nguyễn tính toán ngày, cảm thấy thời gian cũng kịp, lập tức ấn định ngày này.

Nhưng lần này tới, chuyện chủ yếu bà muốn hỏi cũng không phải chuyện này.

Bà nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều vừa mở to hai mắt tò mò đánh giá bốn phía, và ánh mắt Hứa Tư rơi vào trên người Nguyễn Kiều Kiều, dỗ dành bọn họ nói: "Kiều Kiều, Tiểu Tư, các cháu đi ra ngoài chơi chút, bà nội và ông Tiền các cháu nói chuyện."

Nguyễn Kiều Kiều biết, đây là muốn ngăn bọn họ nghe.

Nhu thuận cùng Hứa Tư ra khỏi phòng, đứng ở bên ngoài sân, tiếp tục ngắm cảnh sắc chung quanh.

Mà trong phòng, Bà nội Nguyễn cố ý đứng lên nhìn bọn họ, cảm thấy bọn họ hẳn sẽ không nghe được thanh âm trong phòng, lúc này mới hỏi Tiền mù: "Anh Tiền, anh giúp em phê mệnh cách này." Phía sau lại báo ngày sinh nhật của Nguyễn Kiều Kiều ra.

Tiền mù tính toán, nhưng lông mày càng nhăn càng chặt, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc theo.

Bà nội Nguyễn nhìn thấy mà trái tim cũng theo đó thắt chặt, cũng không dám lên tiếng quấy rầy, chỉ sốt ruột nhìn ông.

Tiền mù tính nửa ngày, cuối cùng thở dài, hỏi: "Bà nói đây chính là mệnh cách của bé gái bên ngoài đúng không."

Bà nội Nguyễn gật đầu, gật xong nghĩ đến ông nhìn không thấy, lập tức đáp: "Đúng vậy, thế nào?"

"Em dâu à, chúng ta làm hàng xóm nhiều năm như vậy, anh cũng không gạt em dâu." Tiền mù nói.

Trong lòng Bà nội Nguyễn nhất thời lộp bộp một tiếng, đã nghe được Tiền Mù tiếp tục nói: "Cháu gái này của em dâu, anh tính toán cả đời cũng chưa từng tính một mệnh cách như vậy..."

"Cháu gái em có mệnh phú quý, đỉnh cao của mệnh phú quý!"

"Chẳng qua..." Nói đến đây, biểu tình của Tiền mù có hơi không đành lòng.

"Cháu gái em dâu trong mệnh mang sát, nhất định kiếp kiếp không ngừng, nếu như anh không tính sai, cô bé đã qua một kiếp, nhưng còn phải hai kiếp, hai kiếp này cô bé qua được, cả đời sẽ thuận phong thuận thủy, hoa phú quý ai cũng không ngăn được, nếu như không qua được..." Tiền Mù thở dài, ý tứ kia không cần nói cũng biết.

"Vậy... Vậy..." Nguyễn Lâm sợ tới mức thanh âm cũng đã run rẩy, bà không quan tâm những phú quý kia, chỉ chú ý tới những kiếp nạn ông nói: "Vậy hai kiếp kia khi nào đến? Có biện pháp nào để hóa giải không?"

Tiền mù trầm ngâm một hồi, trả lời: "Có thì có, chỉ là... Là duyên hay nghiệt, chuyện này ai cũng không biết." Tiền mù tử thở dài, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa, tựa như xuyên thấu qua trùng trùng điệp điệp trở ngại mà rơi vào trên người người nào đó.

"Ý anh là sao?"

"Cháu gái nhà em lần này có thể hóa hiểm thành an, là nguyên nhân kiếp trước cô bé gieo trồng, chẳng qua nguyên nhân này lại là nghiệt hay là duyên, hết thảy đều không thể biết được."

Bà nội Nguyễn nhíu mày, càng thêm không hiểu có ý tứ gì.

"Em dâu, chỉ có chuyện em cần nhớ kỹ, cháu gái em gặp trúng quý nhân, em nên lung lạc quý nhân kia, tương lai nói không chừng vẫn có thể hóa hiểm thành an, chỉ là chuyện này có lợi cũng có hại, nghiệt nợ trên người quý nhân kia của cháu gái em quá nhiều, tương lai sẽ có tạo hóa như thế nào, ai cũng nói không chính xác được."

Quý nhân?

Bà nội Nguyễn nhìn ra ngoài cửa, chẳng lẽ chỉ là Hứa Tư?

Dù sao lần trước cậu mang Nguyễn Kiều Kiều từ núi trước về, chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nổi, hiện tại cả thôn đều đang nghị luận, có người miệng thối thậm chí nói cháu gái bà là tinh quái trong núi nhập vào, bị bà chửi cho một trận!

Nhưng nghiệt nợ trên người cậu quá nhiều, lại là có ý gì?

Sau khi từ trong phòng Tiền mù đi ra, Bà nội Nguyễn có hơi tâm sự nặng nề, nắm tay Nguyễn Kiều Kiều, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hứa Tư, tựa như đang rối rắm cái gì đó.

"Bà nội, bà sao thế?" Nguyễn Kiều Kiều tò mò hỏi.

Bà nội Nguyễn lắc đầu, sờ sờ đầu nhỏ bé của cô bé, trong lòng chứa đựng quá nhiều chuyện, ngày hôm nay đều có vẻ không yên lòng.

Đợi đến buổi tối Nguyễn Kiều Kiều ngủ, bà mới gọi Nguyễn Kiến Quốc ra, nói ngày lành động thổ, lại nói chuyện xem mệnh cho Nguyễn Kiều Kiều, Nguyễn Kiến Quốc không tin chuyện này, nhưng thấy Bà nội Nguyễn coi trọng như thế, thì an ủi: "Mẹ, mẹ yên tâm, trải qua chuyện lần trước, mấy đứa nhỏ không dám dẫn Nguyễn Kiều Kiều đi sau núi, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Nói là nói như vậy, nhưng sau khi kiếp nạn đến, ai cũng không ngăn được!

Bà nội Nguyễn vẫn cảm thấy phiền lòng, cũng may bởi vì muốn xây nhà, Bà nội Nguyễn cũng bận rộn, tạm thời không có tâm tình nhớ tới chuyện này.

Một ngày trước khi xây nền móng, Nguyễn Kiến Đảng xuất viện, Liễu Chiêu Đệ cũng theo đó trở về, người Nguyễn Kiến Đảng nặng nề, anh ấy thấy có nói Liễu Chiêu Đê cũng không rõ ràng, dứt khoát không nói nữa, không muốn vào những ngày tốt lành như vậy mà náo loạn với Liễu Chiêu Đệ, khiến cho trong nhà chướng khí mù mịt.

Tiền cũng không giục đòi nữa, bởi vì đã tính toán ly hôn, xem như số tiền đó là tiền cấp dưỡng cuối cùng cho Liễu Chiêu Đệ, tiền thuốc men của bệnh viện cuối cùng vẫn do Bà nội Nguyễn đi thanh toán.

Đương nhiên, những hành động này của Nguyễn gia trong mắt Liễu Chiêu Đệ chính là chứng thực những lời Lý thị nói.

Bà nội Nguyễn rất có tiền, hơn nữa cũng không thật sự thấy chết không cứu với Nguyễn Kiến Đảng, lúc trước nói không giúp đỡ bỏ ra tiền thuốc men, hoàn toàn là vì hù dọa cô ta, hơn nữa mấy ngày nay Nguyễn Kiến Đảng tuy rằng không nói chuyện với cô ta, nhưng cũng không đề cập đến chuyện ly hôn với cô ta, cô ta cảm thấy đây là Nguyễn Kiến Đảng mềm lòng.

Trong lòng cô ta vô cùng vui vẻ, trên mặt lại giả bộ hiền lương thục đức, đối với Nguyễn Kiến Đảng rất ôn nhu săn sóc.

Buổi tối trở về, hai phòng còn lại cũng trở về, bởi vì ngày mai vừa vặn là chủ nhật, mấy đứa nhỏ cũng đều ở đây, cả mấy chục người Nguyễn gia đều vây quanh trong sân nói chuyện ngày mai xây móng.

Mỗi người đều rất vui vẻ, giống như cùng mình xây nhà, duy chỉ có trên mặt Liễu Chiêu Đệ miễn cưỡng lộ ra nụ cười, nhưng trong lòng lại đều là không cam lòng, cảm thấy Đỗ Thanh và Ngô Nhạc tươi cười cũng là làm bộ, cô ta cũng không tin Bà nội Nguyễn xây nhà lớn, duy không có phần của bọn họ, trong lòng bọn họ có thể thoải mái.

Cảm thấy chẳng qua chỉ là hai người này quen giả vờ hiền lành mà thôi, lúc này mới không biểu hiện ra ngoài.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp