Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 52: Ly Hôn (4)


1 tháng

trướctiếp

Lời này, cô ta không dám nói ở trước mặt người Nguyễn gia, ở trước mặt người nhà mẹ đẻ lại oán giận: "Con bé kia cũng không biết có cái gì tốt, đáng giá để bọn họ bảo bối như vậy.”

Nhưng Lý thị và Liễu Lai Phúc không quan tâm chuyện này, một đứa con gái, bọn họ làm sao có thể để ý, toàn bộ lực chú ý đều ở chuyện Nguyễn Kiến Quốc muốn xây nhà lầu.

Cân bao nhiêu tiền?

Nếu như có thể từ chỗ Bà nội Nguyễn lấy ra một ít, anh ta còn có thể đi mua thêm một món đồ điện cũng nói không chừng như vậy ở trước mặt nhà vợ thì anh ta cũng có đủ mặt mũi.

Nghĩ đến đây, Liễu Lai Phúc nói với Liễu Chiêu Đệ: "Chị, buổi tối chị còn trở về bệnh viện không?”

Liễu Chiêu Đệ nhớ tới lúc mình chạy ra, Nguyễn Kiến Đảng nói lời tàn nhẫn với cô ta, vốn là không dám trở về, nhưng sau khi nghe Lý thị nói vậy, cô ta cảm thấy cô ta nên trở về.

Lúc này chính là lúc Nguyễn Kiến Đảng cần cô ta, chỉ cần cô ta hầu hạ anh ấy cho thật tốt, nhất định có thể làm cho anh ấy bớt giận.

Vì vậy, cô ta gật đầu.

"Được rồi, buổi tối em cùng chị trở về bệnh viện." Liễu Lai Phúc nói.

"Em đi làm gì." Liễu Chiêu Đệ khó hiểu nhìn anh ta.

"Thăm anh rể, anh rể nằm viện mấy ngày rồi, ngày hôm qua vốn muốn đi, nhưng sau đó vừa vặn có chuyện trì hoãn, không đi được, em còn rất áy náy." Liễu Lai Phúc nói, giống như thật sự quan tâm tới Nguyễn Kiến Đảng.

Liễu Chiêu Đệ nghe vậy, rất cảm động.

Lý thị ở một bên cũng nói: "Cũng được, anh rể con cao lớn như vậy, có chuyện gì con cũng dễ chăm sóc, buổi tối có lẽ nó còn chưa ăn, mẹ đi nấu chút cháo, nấu canh trứng, đợi lát nữa các con cùng mang đi."

Liễu Chiêu Đệ càng thêm cảm động nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy so với bà nội Nguyễn không quan tâm đến con ruột kia, ngay cả tiền thuốc men cũng không trả giúp, người nhà của cô ta quả thực tốt hơn nhiều lắm, cũng cố ý muốn cho Nguyễn Kiến Đảng nhìn thử, người nhà của cô ta mới thật sự đối tốt với anh ấy.

Ăn cơm tối xong, Liễu Chiêu Đệ và Liễu Lai Phúc theo ánh trăng trở về bệnh viện.

Căng tin bệnh viện có cơm ăn, giá cả cũng rẻ, Nguyễn Tuấn tan học đã đến bệnh viện, không thấy mẹ cậu ở đây, cậu cũng không thèm để ý, đến căng tin gọi cơm cho Nguyễn Kiến Đảng, rồi tự mình ngồi ở một bên ghế làm bài tập, đọc sách.

"Kiến Đảng, anh xem ai đến thăm anh nè." Liễu Chiêu Đệ ở bên ngoài còn chưa vào, thanh âm đã truyền đến trước.

Nguyễn Kiến Đảng và Nguyễn Tuấn đồng thời quay đầu lại.

Đã thấy Liễu Chiêu Đệ xách theo một hộp cơm đi vào cùng Liễu Lai Phúc.

Trên mặt Liễu Lai Phúc mang theo tươi cười lấy lòng với Nguyễn Kiến Đảng: "Anh rể, em đến thăm anh, mấy ngày nay quá bận rộn, nên buổi tối có thời gian, em lập tức đến thăm anh đây."

"Đúng vậy, Lai Phúc rất có tâm, trễ như vậy còn kiên trì muốn theo em đến thăm anh." Liễu Chiêu Đệ cũng đi theo, biểu tình tự nhiên giống như ban ngày chưa từng xảy ra chuyện gì, cô ta đặt hộp cơm xuống, nhìn hộp cơm trên tay Nguyễn Kiến Đảng, vẻ mặt đau lòng: "Cơm này là do căng tin nấu, không có dinh dưỡng, em nấu cháo cho anh, mẹ em còn cố ý nấu canh trứng cho anh, nói muốn bồi bổ thân thể cho anh."

Nói xong muốn đi lấy hộp cơm trên tay Nguyễn Kiến Đảng.

Nhưng tay còn chưa chạm vào đã bị Nguyễn Kiến Đảng hất ra.

Mặt Nguyễn Kiến Đảng không chút thay đổi nhìn cô ta: "Tôi ăn cái này là đủ rồi." Quay đầu lại nhìn về phía Liễu Lai Phúc, tuyệt không khách khí: "Tôi và chị cậu sắp ly hôn, sau này không nên gọi là anh rể nữa."

"Kiến Đảng..." Liễu Chiêu Đệ bi thương nói, mắt đỏ lên.

Liễu Lai Phúc sửng sốt, đại khái cũng không nghĩ tới Nguyễn Kiến Đảng lại thẳng thắn như vậy, không nể mặt như thế.

Nguyễn Tuấn buông bút trong tay xuống ánh mắt phức tạp nhìn qua, cũng mới vừa biết.

Liễu Chiêu Đệ khóc đến ủy khuất, trông cậy vào con trai vì mình nói chuyện, nhưng thấy Nguyễn Tuấn nghe được cũng chỉ nhíu nhíu mày, cái gì cũng không nói, nhất thời tâm lạnh đi một nửa.

Cô ta cho rằng con trai không thích cô ta, cũng nên che chở cô ta, dù sao giữa mẹ con lấy đâu ra thù qua đêm.

Lại không nghĩ tới, con trai này thật đúng là vô tình như thế, nghe nói như vậy, thế mà một chút phản ứng cũng không có, càng thêm ủy khuất, lần này thật sự khóc, khóc cực kỳ thương tâm.

Liễu Lai Phúc cũng chỉ là một thanh niên nhỏ vừa tròn hai mươi tuổi, tự nhận mình có chút thông minh, trước khi đến tràn đầy tin tưởng sẽ thuyết phục Nguyễn Kiến Đảng như thế nào, nhưng chờ đến phòng bệnh, ấp úng nửa ngày, mới sửa sang lại một câu khô khốc: "Anh rể, chị em có làm sai chỗ nào không? Tại sao anh lại ly hôn? Anh nói với em xem nếu đó là lỗi của chị ấy, em chắc chăn sẽ giúp anh nhắc nhở chị ấy.”

Cũng đã quên lời khí phách ngày đó nói muốn giúp Liễu Chiêu Đệ đánh người bắt nạt cô ta.

"Không cần." Nguyễn Kiến Đảng dời tầm mắt, thái độ rất lạnh nhạt.

Thấy Nguyễn Kiến Đảng không giống như nói giỡn, cũng không giống như chỉ dọa Liễu Chiêu Đệ, Liễu Lai Phúc nóng nảy, quay đầu nhìn Nguyễn Tuấn: "Tiểu Tuấn con mau nói một câu, khuyên nhủ ba mẹ con đi!"

"Tôi mặc kệ, bọn họ đã lớn như vậy, thích sao thì làm." Nguyễn Tuấn nói, đứng dậy thu thập sách giáo khoa của mình.

"Cháu đứa nhỏ này, nói thế này là thế nào đây." Liễu Lai Phúc trừng mắt nhìn cậu, thấy cậu trực tiếp tách cậu mình ra, ôm cặp sách nói một tiếng trở về trường học với Nguyễn Kiến Đảng rồi rời đi, nhất thời trợn tròn mắt.

Sao mới qua hai tháng, thái độ người Nguyễn gia lại thay đổi nhiều như vậy?

Tết không phải còn tốt à?

Liễu Chiêu Đệ cũng không nghĩ tới Nguyễn Tuấn lại có thái độ như vậy, cậu lại không quan tâm bọn họ có ly hôn hay không?

Cô ta đuổi theo Nguyễn Tuấn ra khỏi phòng bệnh.

Gọi Nguyễn Tuấn ở cổng bệnh viện, buồn bã hỏi: "Tiểu Tuấn, con cũng không cần mẹ sao?"

Nguyễn Tuấn đưa lưng về phía cô ta, tay đặt bên cạnh nắm chặt nắm đấm, vài giây sau quay đầu, cậu hỏi: "Mẹ, mẹ có biết mình sai ở đâu không?"

"Sai?" Liễu Chiêu Đệ liếm môi, có hơi chần chờ: "Mẹ không nên lấy tiền đưa cho cậu con mua xe? Nhưng Tiểu Tuấn, con không biết, cậu con sắp cưới mợ, nếu không có mẹ mua xe cho cậu, mợ con sẽ không gả cho cậu."

Dừng một chút, lại nói: "Hơn nữa, tiền này, cậu con nói sẽ trả lại."

"Sẽ trả?" Nguyễn Tuấn cười nhạo: "Vậy mẹ hai ngày nay đi đòi, cậu trả chưa?"

"..." Liễu Chiêu Đệ lỡ lời: "Không phải cậu con đã mua xe sao? Trong lúc nhất thời cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy..."

"Vậy ba thì sao? Chân ba có cần chữa trị hay không?"

"Tất nhiên phải chữa trị, con sợ không có tiền sao?" Liễu Chiêu Đệ tự cho rằng đã tìm được vấn đề, vội vàng nói: "Con đừng lo lắng, bà nội con có tiền, bà muốn xây nhà cho bác con, bà ấy có nhiều tiền như vậy..."

"Đủ rồi!" Nguyễn Tuấn hất tay cô ta ra, chút chờ mong cuối cùng cũng biến thành thất vọng, cậu lạnh nhạt nhìn cô ta: "Mẹ à, mẹ ly hôn với ba đi, như vậy đối tốt với tất cả mọi người." Nói xong lời này xoay người rời đi, để lại một mình Liễu Chiêu Đệ đứng ở phía sau sững sờ nhìn bóng lưng cậu.

Liễu Chiêu Đệ quả thật không biết mình rốt cuộc sai ở đâu.

Cô ta không cảm thấy mình có gì sai với nhà mẹ đẻ, Liễu Lai Phúc là em trai của cô ta, cô ta từ nhỏ được giáo dục chính là phải bổ sung cho em trai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp