Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 51: Ly Hôn (3)


1 tháng

trướctiếp

Ngày hôm qua cô ta cọ xát, phải mất một buổi chiều mới đến Liễu gia, hôm nay không đến hai giờ đã tới.

Còn chưa vào nhà, đã nhìn thấy trước cửa nhà mình vây quanh rất nhiều người, tựa hồ đang nhìn vật gì đó hiểm thấy.

Cô ta nghi ngờ đến gần.

Mấy bà con vây xem nhìn thấy cô ta, lập tức cười chào hỏi: "Yo, Chiêu Đệ trở về, mau đến xem chiếc xe đạp em trai cháu mua.”

"Đúng vậy, rất đẹp."

"Hiệu chim bồ câu đấy, hơn một trăm năm mươi đồng, có thể không đẹp à?"

Mấy người vây quanh cô ta rì rầm nói, trong giọng nói đều là hâm mộ.

Đã mua xe?

Sắc mặt Liễu Chiêu Đệ trắng bệch, đẩy mọi người đi vào trong, quả nhiên nhìn thấy trong nhà mình có một chiếc xe đạp, Liễu Lai Phúc thần khí tràn đầy đứng ở một bên, tiếp nhận lời mọi người khen ngợi.

"Chị, chị đến đây, mau đến xem xe đạp của em, trông có đẹp không?" Nhìn thấy Liễu Chiêu Đệ, Liễu Lai Phúc lập tức kéo cô ta lại đây, để cô ta thấy xe đạp, giọng điệu hưng phấn: "Phiếu xe này tôi tìm rất nhiều quan hệ mới đổi lấy."

Bây giờ mua một chiếc xe đạp không chỉ cần tiền, phiếu còn khó kiếm hơn nhiều.

Anh ta nghĩ đến ngày mai đối tượng của anh ta lại đây, ánh mắt mừng rỡ khi nhìn thấy chiếc xe đạp này, đã cảm thấy cả người đã cao lớn hơn, không hề chú ý tới sắc mặt chị gái anh ta có bao nhiêu khó coi.

Lý thị đang ở phòng bếp thu thập, nghe được thanh âm đi ra, thấy sắc mặt Liễu Chiêu Đệ không thích hợp lắm, tâm tư vừa chuyển, đã cười kéo cô ta đi vào trong phòng.

"Con sao thế?" Bà ta hỏi.

Liễu Chiêu Đệ thê lương nhìn bà ta, mang theo nức nở nói: "Mẹ, Nguyễn Kiến Đảng muốn ly hôn với con."

"Cái gì!" Lý thị bất giác cao giọng: "Được rồi, sao lại muốn ly hôn." Lông mày nhăn thành một đoàn, mờ ẩn nhìn Liễu Chiêu Đệ: "Nó ở bên ngoài có giày rách*?" (ngoại tình)

"Mẹ! Anh ấy không phải là người như vậy!" Đối với điểm này, Liễu Chiêu Đệ vẫn rất chắc chắn.

"Chuyện gì đã xảy ra? Sao lại ly hôn vô cớ chứ?"

Liễu Chiêu Đệ cắn môi, nhìn Lý thị, không nhịn được có chút oán giận nói: "Anh ấy muốn con lấy tiền mua xe đạp cho nhà mình vay về, bằng không sẽ ly hôn."

Lý thị vừa nghe lời này, đã lập tức buông tay Liễu Chiêu Đệ ra, nhíu mày làm khó dễ: "Vậy làm sao được, xe đạp cũng đã mua, đối tượng cũng đã định ra, làm sao mà trả tiền?"

"Có thể trả lại xe đạp." Liễu Chiêu Đệ nói.

"Đừng mơ!" Ngữ khí Lý thị lập tức thay đổi, sau khi thay đổi, đại khái cũng cảm thấy thái độ này của mình không tốt, thái độ lại mềm xuống nói: "Chiêu Đệ à, em trai con có năng lực gì con cũng không phải là không biết."

"Tương lai em con chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn, chỉ là bây giờ hơi khó khăn, con xem con làm chị gái, giúp nó mua xe đạp, tương lai em con phát đạt còn có thể không niệm ơn con sao?"

"Hơn nữa, phụ nữ cả đời này cũng không thể rời khỏi đàn ông, con không có em trai này, sau này ở nhà chồng cũng không có chỗ dựa, làm sao được?"

"Nhưng bây giờ, Nguyễn Kiến Đảng muốn ly hôn với con." Vậy có nghĩa là ngay cả nhà chồng cũng không có.

"Con đó, vẫn còn non lắm." Lý thị lơ đễnh xua tay: "Đàn ông nói những lời như vậy, cũng không phải thật sự muốn ly hôn, chỉ là hù dọa con thôi, con dỗ dành cho tốt, dỗ dành xong, chuyện gì cũng không có, hơn nữa con còn sinh nó ba đứa con trai, mấy chị em dâu của con cũng không có năng lực như con đâu."

"Nhà bọn họ không hiếm cháu trai..." Liễu Chiêu Đệ chần chờ, còn chưa nói hết, đã bị Lý thị cắt đứt.

"Đừng nói bậy, về sau bọn họ còn không dựa vào con trai, dựa vào cháu trai à?? Còn có thể dựa vào con nhóc ti tiện kia sao?"

 “Con yên tâm đi, mẹ đóng gói đồ cho con, con trở về phải dỗ dành Kiến Đảng, dịu dàng nhỏ giọng chút, đừng cả ngày ríu rít, nó sẽ hòa hảo với con, con nhìn mẹ và cha con, nhiều năm phong vũ như vậy, còn không phải đến cuối cùng sao, sao có thể dễ dàng ly hôn như vậy?"

"Lùi lại 10000 bước, cho dù anh ta không cần con, con không phải còn có ba đứa con trai sao? Mấy đứa nó có thể để con đi? Mẹ kế nào tốt như mẹ ruột, con đưa ra cả một trăm trái tim là được rồi!”

"..." Liễu Chiêu Đệ dao động.

Lý thị vừa thấy cô ta không nói lời nào, rũ mắt xuống đã biết lời này của mình cô ta đã nghe vào, tiếp tục cố gắng: "Chiêu Đệ à, con hiện tại cũng không thể hồ đồ, con phải lấy lòng em con cho tốt, tương lai chờ mẹ và ba con vào mộ, nó chính là người nhà mẹ đẻ con, là người duy nhất có thể làm chỗ dựa cho con, biết không?”

Liễu Chiêu Đệ mím chặt môi, gật gật đầu.

Lý thị nhất thời nở nụ cười, vỗ vỗ tay cô ta, vẻ mặt đau lòng nói: "Nhìn con hai ngày nay gầy này, không ăn cơm ngon đúng không, buổi tối ở nhà ăn cơm là được rồi, mẹ làm đồ ăn cho con ăn."

"Mẹ, mẹ đối xử thật tốt với con." Liễu Chiêu Đệ cảm động nói, giống như toàn bộ tổn thương hai ngày nay ở Nguyễn gia đều đã được chữa khỏi.

Lý thị ra vẻ quái đản trừng mắt nhìn cô ta: "Con là con gái mẹ, mẹ không đối tốt với con, đối tốt với ai chứ? Được rồi, con ngủ ở đây, nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đi nấu ăn cho con."

"Ừm!" Liễu Chiêu Đệ nặng nề gật đầu, nằm xuống giường của bà ta.

Hai ngày nay cô ta cũng mệt mỏi, nhắm mắt suy nghĩ lung tung một hồi đã ngủ thiếp đi.

Bên ngoài Liễu Lai Phúc nhìn thấy mẹ anh ta đi ra, lập tức nghênh đón, biểu tình có hơi sốt ruột, Lý thị gật gật đầu với anh ta, Liễu Lai Phúc lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu cưỡi xe đạp của mình đi ra rêu rao.

Liễu Chiêu Đệ ở nhà mẹ đẻ ngủ một giấc ngủ ngon đầu tiên trong mấy ngày nay, lúc tỉnh lại, trời đã tối đen, cô ta đứng dậy đi đến phòng chính, Lý thị đang bày bát đũa, nhìn thấy cô ta lập tức vẫy tay: "Tỉnh lại rồi à, lại đây ăn cơm, ba con đã ăn ở bên ngoài, hôm nay chỉ có ba mẹ con chúng ta."

Liễu Chiêu Đệ ngồi xuống, ăn đồ ăn Lý thị nấu, trong lòng yên ổn không ít, nhớ tới chuyện ban ngày Bà nội Nguyễn ở bệnh viện, rốt cuộc vì tức giận không thuận, nói chuyện Nguyễn Kiến Quốc muốn xây nhà.

Cuối cùng còn nói: "Mẹ ơi, mẹ nói mẹ chồng con có đưa tiền cho Nguyễn Kiến Quốc hay không, nếu không anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để xây nhà lầu, mẹ nói xem, cùng là con trai, tại sao bà ấy lại thiên vị thành như vậy?"

"Chị ơi, chị nói thật à?" Liễu Lai Phúc cũng không ăn cơm nổi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Anh cả anh rể thật sự muốn xây nhà lầu à?"

"Đúng vậy, dựng ở trên mảnh đất ở cửa thôn."

"Ngoan ngoãn của mẹ, vậy mẹ chồng con khẳng định bỏ ra không ít tiền, hiện tại xây nhà lầu, ít nhất phải mấy trăm đó."

"Mẹ, mấy trăm làm sao có thể có thể xây nhà lầu, khẳng định phải hơn một ngàn." Liễu Lai Phúc trợn trắng mắt phản bác.

"Một ngàn..." Lý thị líu lưỡi: "Vậy mẹ chồng con khẳng định rất giàu."

"Con phải nói với Kiến Đảng nhà con, nhiều tiền như vậy, làm sao có thể tiện nghi một mình phòng lớn?"Lý thị nói, vẻ mặt đau lòng kia, phảng phất như là tiền của bà ta bị lấy đi.

Nói đến chuyện này, Liễu Chiêu Đệ lại có chút phẫn nộ và tủi thân.

Cô ta cũng không biết mạch não của những người Nguyễn gia bị làm sao.

Nguyễn Kiều Kiều là con vịt trời mất tiền nuôi, bọn họ coi như bảo bối cưng chiều thì thôi, lần này cô gặp chuyện không may, bọn họ vì sao phải trách ở trên người cô ta, rõ ràng là chính cô ta muốn góp vui chạy tới sau núi, xảy ra chuyện lại trách cô ta!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp