Sau Khi Xuyên Thư, Mèo Béo Ở Thập Niên 80 Làm Đoàn Sủng

Chương 53: Khó Chịu Hơn (1)


1 tháng

trướctiếp

Sau này em trai phát đạt, mới có thể làm chỗ dựa vững chắc của cô ta, như vậy cô ta ở Nguyễn gia mới có thể đứng thẳng lưng.

Mà Bà nội Nguyễn có nhiều tiền như vậy, lại chỉ đưa cho Nguyễn Kiến Quốc, đây là chuyện không đúng, bà ta hẳn nên chia đều cho mỗi đứa con trai, hơn nữa, trước khi cô ta đến, Lý thị cũng nói làm mẹ đều thương con trai, Bà nội Nguyễn không có khả năng thật sự nhìn Nguyễn Kiến Đảng không có tiền chữa bệnh, hiện tại cũng chỉ là làm bộ, hù dọa cô ta.

Cô ta nghĩ lại, cảm thấy đó là sự thật.

Về phần Nguyễn Kiều Kiều, vậy càng không đáng nhắc tới, một nha đầu tốn tiền như vậy, tương lai sẽ tiện nghi nhà người khác, người Nguyễn gia hiện tại cưng chiều như vậy, hoàn toàn do đầu óc không tỉnh táo, tương lai sẽ thấy rõ ràng.

Vì vậy, cô ta thực sự không cảm thấy mình sai.

Sáng sớm hôm sau Bà nội Nguyễn dẫn Nguyễn Kiều Kiều đến bệnh viện, Liễu Chiêu Đệ không có ở đây, là Nguyễn Kiến Dân đi tới chăm, thấy Bà nội Nguyễn đến, chào hỏi rồi đi làm.

Bà nội Nguyễn bưng cháo trong tay ra, cho anh ấy ăn.

Nguyễn Kiến Đảng ăn xong, nhìn bóng lưng Bà nội Nguyễn đang thu thập, đột nhiên nói: "Mẹ, con định ly hôn với Liễu Chiêu Đệ."

Tay Bà nội Nguyễn thu dọn đồ đạc dừng lại, nửa ngày sau, bà mới quay đầu lại nhìn về phía Nguyễn Kiến Đảng, tâm mệt giọng thở dài nói: "Thằng hai, không phải mẹ muốn ép con, chỉ là vợ của con thật sự không tốt, tương lai nói không chừng còn nháo ra chuyện gì, sớm rời đi, đối với con mà nói rất tốt, cũng tốt với tất cả mọi người."

Nguyễn Kiến Đảng gật đầu: "Con biết, đây là do con suy nghĩ kỹ lưỡng rồi."

Nguyễn Kiến Đảng nói xong, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Kiều Kiều ngoan ngoãn khéo léo ngồi ở đó nghe bọn họ nói chuyện, ánh mắt trở nên nhu hòa, kỳ thật từ lần đầu tiên cô ta thương tổn cháu gái anh ấy đã nên quyết định.

Là anh ấy quá thiếu quyết đoán, quá mềm lòng, luôn cảm thấy nhẫn nhịn sẽ đi qua, nào biết cuối cùng đã nháo ra chuyện lớn như vậy.

Cũng may, mọi chuyện không có nháo đến mức không thể vãn hồi, cháu gái của anh ấy còn tốt ngồi ở chỗ này, anh ấy cũng không có lỗi với anh cả chị dâu.

"Kiều Kiều, cháu chán ghét chú Hai không?" Anh ấy hỏi Nguyễn Kiều Kiều.

Nguyễn Kiều Kiều nghiêng đầu nhỏ, ra vẻ không hiểu hỏi: "Vì sao phải chán ghét chú Hai, Kiều Kiều rất thích chú Hai, Kiều Kiều còn thích anh năm, ngày hôm qua anh ấy mua kẹp hoa cho Kiều Kiều, chính là cái này, chú Hai nhìn Kiều Kiều có xinh đẹp không?"

Nguyễn Kiều Kiều hơi cúi đầu, bảo Nguyễn Kiến Đảng nhìn đóa hoa đỏ thẫm trên ót mình.

Nguyễn Kiến Đảng cười: "Đẹp, Kiều Kiều đẹp nhất."

Nguyễn Kiều Kiều có hơi ngượng ngùng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, làm nổi bật cả người giống như hoa cốt đóa, cho đến khi Nguyễn Kiến Đảng chuyển tầm mắt, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô xem như hy sinh rất lớn, vì để cho Nguyễn Kiến Đảng không có khúc mắc, còn giả bộ là đứa nhỏ.

Sau khi từ bệnh viện đi ra, Bà nội Nguyễn và Nguyễn Kiều Kiều gặp Liễu Chiêu Đệ xách hộp cơm vội vàng chạy tới.

Liễu Chiêu Đệ nhìn thấy bọn họ thì dừng bước, chào Bà nội Nguyễn một tiếng, nhưng Bà nội Nguyễn không phản ứng, mắt cũng không chớp mắt đi qua bên cạnh cô ta, Liễu Chiêu Đệ cắn cắn môi, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, có hơi bực bội đi vào bệnh viện.

Lúc trở lại đại đội, Nguyễn Kiều Kiều từ xa nhìn thấy hai bóng người đứng trước cửa Nhà Họ Nguyễn.

Một người là nhân vật phản diện nhỏ, người còn lại đưa lưng về phía cô, nhìn thân hình rất giống nữ chính Ngũ Y Đình.

Họ đã thông đồng à?

Nguyễn Kiều Kiều cả kinh, buông tay Bà nội Nguyễn chạy tới.

Chính vì trước mặt có người chắn, mà Hứa Tư có vẻ rất phiền não, nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều trở về, ánh mắt nhất thời sáng ngời, tránh Ngũ Y Đình, đưa tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Nhưng biến hóa trong ánh mắt của cậu không bị Nguyễn Kiều Kiều nhìn thấy chỉ cho rằng ánh mắt cậu sáng lên vì nhìn thấy Ngũ Y Đình, trong lòng có hơi phiền não.

Cho rằng mình thiên phòng vạn phòng cậu vẫn có liên lụy với Ngũ Y Đình, nhìn bàn tay cậu duỗi tới, một cái tát đã vỗ ra, một chút cũng không muốn được cậu dắt tay.

Hứa Tư vuốt mu bàn tay mình bị vỗ đỏ, biểu tình thay đổi, có hơi ảm đạm rũ mí mắt xuống.

“Tiểu Đình sao lại tới đây?” Bà nội Nguyễn đến gần, thấy Ngũ Y Đình có hơi kinh ngạc hỏi: "Cháu tới tìm Kiều Kiều chơi?”

Ngũ Y Đình đỏ khuôn mặt nhỏ nhắc nhìn Bà nội Nguyễn đang cười hiền lành, lắc đầu, từ bên người lấy ra một chén sứ, đưa cho Bà nội Nguyễn: "Bà nội Nguyễn, cháu tới đưa chén cho bà.”

"Yo, cũng chỉ là một cái chén, còn đáng giá để cháu cố ý đưa một chuyến." Bà nội Nguyễn buồn cười nói, nhận lấy cái chén kia, thấy ánh mắt cô ta vẫn sáng lên nhìn mình, cho rằng cô ta còn có chuyện gì, nên nhìn cô, chờ lời sau của cô ta.

Nhưng Ngũ Y Đình chỉ nhìn bà, nhưng không nói gì.

Bà nội Nguyễn thu hồi ánh mắt, chuẩn bị vào sân, Ngũ Y Đình lại gọi bà lại: "Bà nội Nguyễn."

"Ừ?"

"Cảm ơn ngài." Ánh mắt Ngũ Y Đình nhìn bà mang theo tình cảm tràn đầy sự hâm mộ.

"Hầy, cháu đứa trẻ này." Bà nội Nguyễn không thèm để ý phất phất tay: "Sau này tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng ốm đau nữa."

Ngũ Y Đình cảm thấy bà đang quan tâm mình, đôi mắt đỏ hoe gật đầu nặng nề, lại nhìn thấy cái bát trong tay bà, sợ bà không phát hiện ra: "Bà Nguyễn, chén cháu đã rửa rất sạch sẽ!"

"Bà biết." Bà nội Nguyễn không hiểu cô ta đột nhiên nói một câu như vậy là có ý gì, nhưng vẫn thuận theo lời này trả lời: "Không có chuyện gì chứ? Vậy thì bà đã đi trước." Nói xong đã đi vào sân.

Chờ đi đến trong sân lại giống như là nhớ tới gì đó, đột nhiên quay đầu lại, Ngũ Y Đình nhìn thấy vội vàng đi về phía trước một bước.

Lại thấy Bà nội Nguyễn nhìn về phía Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh cô ta, từ ái nói: "Bà nội luộc trứng cho Kiều Kiều ăn, cháu ở bên ngoài chơi một hồi thì về nhà, biết không?"

Nghe lời này, ánh sáng trong mắt Ngũ Y Đình dần dần biến mất, cho đến cuối cùng cái gì cũng không còn lại.

"..." Nguyễn Kiều Kiều chứng kiến toàn bộ hành trình.

Trong lòng dâng lên một loại cảm giác quỷ dị, Ngũ Y Đình này có ý gì? Có để mắt đến cô ở bên cạnh không? Muốn cướp bà nội với cô sao?

Chuyện này là không thể!

Trong cả Nguyễn gia, Bà nội Nguyễn là người Nguyễn Kiều Kiều quan tâm nhất, ai cũng không bằng, ai dám cướp với cô, cô... Cô cào chết người đó!

Nguyễn Kiều Kiều vì tuyên thệ chủ quyền của mình, vội vàng cất bước chân ngắn chạy vào trong sân, nhào tới đùi Bà nội Nguyễn, ngửa đầu làm nũng: "Ôm bà nội!"

Bà nội Nguyễn bị cô nhào đến mà mềm lòng, vội vàng ôm cô lên, Nguyễn Kiều Kiều lập tức ở trên mặt bà hôn một ngụm, ngọt ngào nói: "Kiều Kiều yêu bà nội nhất!"

"Ôi chao, một bảo bối nhỏ của bà, miệng ngọt quá, bà nội cũng thích ngoan bảo nhất, ngoan quá, đi chơi với Tiểu Tư, bà nội làm đồ ăn ngon cho con!" Bà nội Nguyễn chỉ cảm thấy có người bảo bà móc hết tấm lòng ra cho Nguyễn Kiều Kiều, bà đều nguyện ý, ai bảo bảo bối nhỏ bà cô khiến người ta đau lòng như vậy chứ.

Trước mặt nữ chính tuyên thệ chủ quyền của mình, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mỹ mãn, trượt khỏi người Bà nội Nguyễn.

Chờ Bà nội Nguyễn vào nhà, trong sân chỉ còn lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn nữ chính, lại nhìn nhân vật phản diện nhỏ, cắn miệng nhỏ nhắn nghĩ rốt cuộc giữa hai người có thông đồng hay không, nếu như thông đồng, cô nên làm gì bây giờ? Nên nghĩ biện pháp tách bọn họ ra, hay là đơn giản trợ giúp phản diện nhỏ lấy được nữ chính?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp